Nó quyết định nghĩ việc – quite job – đơn giản, nhanh chóng nhưng không nhẹ nhàng.
…Bởi vì…Nó là đứa con gái sống với những kế hoạch thường trực trong đầu. Tất cả các kế hoạch đều phục vụ cho một mục đích: tiền; và câu hỏi thường xuyên nó đặt ra là: làm sao để có tiền?
Nếu có ai hỏi nó câu hỏi đó (nhiều khi cũng chẳng cần hỏi), nó sẽ trả lời vì: nó sợ nghèo!
…Nó cần có tiền để không phải vất vả, sống kham khổ từ một ấu thơ nó đã từng trãi qua, đã trở thành một nổi ám ảnh đến tận gây giờ.Nó bắt đầu ấu thơ ngán đến tận cổ từ khi nó thấy ba nó, gã chiến binh kiêu dũng từ chiến trường trở về với quà về cho mẹ là mái tóc pha sương và vết thương trên ngực bắt đầu lại cuộc sống của đời mình sau mùi khói lửa.
Mùi cá và mùi biển.Một mùi cá trong những lần ông từ khơi xa trở về với những chiếc thúng chất đầy cá tươi, mùi bám vào áo, vào người, vào tận cả ngôi nhà sợ mùa mưa bão cướp nóc. Một trong những mùi mà nó ghét nhất khi chứng kiến sự cách biệt với những đứa bạn cùng lớp, cùng trường. Nó chỉ chơi được với vài đứa cùng xóm, những đứa nhà có đàn ông cũng dong ra biển để chiều về với thúng đầy cá tươi.Nó thường ra ngồi nhìn về phía biển với mẹ nó, thỉnh thoảng trong lúc đợi chờ nó chơi với vài đứa cũng giống nhà nó, nhìn về phía biển. Chờ đợi.Một mùi biển với quà tặng của biển cha, đất mẹ bao la như ông từng nói với nó, hương đưa một vị mằn mặn chan chát đến lạ mà nó chẳng hiểu sao ông lại xem đấy là một món quà. Nó cũng không hiểu sao người phụ nữ tìm được gì thường ngồi chờ đợi trên bãi cát trắng mỗi độ chiều về, và luôn bên cạnh ông trong những ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, lắng nghe từng khoản chi tiêu ông phân bổ cho gia đình, viết chi chít trên những trang giấy ngã màu.
Ấu thơ. Nó chỉ nhớ đúng một hình ảnh. Nó nhớ dáng ông đứng trước biển, thả khói bay về trời hòa với mây, thấy tóc ông có vài sợi đã hóa mây bay trên trời. Trắng xóa. Bọt biển cứ thế đủng đỉnh tiến vào bờ. Nó ngồi bên cạnh ông trên con lương già và nó không còn nghĩ mình là con gái lúc ấy. Nó muốn được cập vai ông, ngồi ngắm biển trong một ngày như thế. Thả khói bay về trời hòa với mây, tóc đen và tóc trắng hòa vào nhau, bóng trải dài dưới cát. Trắng xóa. Bọt biển đủng đỉnh tiến vào bờ.Nó cần có tiền để không phải chịu sự khống chế của tiền trong cuộc sống chật vật, thiếu thốn những giấc mơ.Nó xa biển, xa bờ, xa những đồi cát trắng để đến với một vùng miền tìm được bọt biển đến hiếm hoi. Mùi mằn mặn đến chan chát trong một chiều nó ra đi, có giọt nước lăn trên má người phụ nữ thường ngồi chờ đợi và người đàn ông không có giọt nước lăn chỉ thấy mắt long lanh. Thâm quần.Nó thấy mình thua kém những bạn bè khi bước ra một chân trời mới với nhiều thứ đổi thay, mới lạ. Khát khao bùng cháy. Nó bắt đầu viết lên máy chi chít những con số, phân tích, kế hoạch để lên cho mình một mục tiêu kiếm tiền. Lịch theo dõi suốt quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường, tất cả chỉ là những buổi làm thêm nối tiếp nhau và những đồng tiền kiếm được, đêm về đếm đi đếm lại thấy mệt mõi dần vơi khi tiền bắt đầu dâng lên trên tài khoản. Thấy những con số nhảy múa theo chiều tăng dần nó thấy nhẹ lòng vơi đi. Nó hạn chế những chuyến xe đi về vì giờ thấy biển xa lạ dù rằng nó đã thuộc lòng mùi biển như thế nào.
Từ khi nó bước ra khỏi gia đình. Tất cả các kế hoạch đều phục vụ cho một mục đích: tiền; và câu hỏi thường xuyên nó đặt ra là: làm sao để có tiền?Ngay cả khi nó gặp anh.Một gã đàn ông không nói cùng tiếng mẹ đẻ nhưng có những thứ đấp đổi đời nó. Khác lạ. Ít ra anh có thể là một người anh, người thầy và một người tình trong mắt nó. Một người anh dìu dắt nó trong những lúc nó lao vào kiếm tiền. Điên dại. Khoảng lặng chẳng có. Nó tìm được bờ vai anh trong những lần nó mệt mõi, ức chế chuẩn bị phát tiết nếu không có vòng tay anh ghì lại. Mĩa mai. Nó không nghĩ anh là người tình trong lúc ấy. Anh chưa bao giờ biết được điều ấy và nó sẽ không bao giờ cho anh biết được điều ấy. Nó giữ điều ấy cho riêng nó thôi. Nó không muốn mình yếu đuối trước anh. Một người thầy với những buổi chuyện trò, vun đấp cho nó vốn ngoại ngữ còn thiếu thốn và cả những lần anh nắn nót sửa từng con chữ trong những bài luận văn nó viết cho một giáo trình đã kết thúc. Nó ngắm anh đắm say, nể phục sau mỗi lần anh để lại một vài comment nào đấy trong quá trình edit bài. Nó thấy anh già đi hẳn. Già yêu. Yêu già. Một người tình giữa chốn thị thành. Lẻ loi. Dù rằng ở cuối con đường nó và anh mịt lối khi không tìm đâu ra được có tiếng khóc trẻ thơ khi đời anh được ba anh nhào nặn một định nghĩa: đàn bà và chung thủy không đi cùng. Thế là anh quyết định có thể yêu, có thể kết hôn những chuyện trẻ con là một chuyện để dành nói ở một thời gian nào đó không có ở tương lai gần. Nó lục lại sách vở, chẳng tìm đâu ra được một thì tương lai nào thích hợp trong câu nói của anh. Nó cứ thế lặng thầm sau những lần tranh cãi. Từ chuyện anh đam mê với những thứ xa vời không thực tế, cuộc sống cần tiền và tiếng khóc trẻ thơ. Trong mọi cuộc tranh cãi nó đều là người thua trận. Tranh cãi xoay quanh: tiền & tiếng khóc trẻ thơ.
Nó không muốn mình yếu đuối trước anh. Sau cơn say nó lại gọi anh. Chẳng hiểu vì sao.Nó suy nghĩ về những gì anh nói. Nó đã có một công việc ổn định và một tấm bằng master cho riêng mình để đạt một vị trí cao hơn. Tiền không còn khống chế được nó. Thế thì giá trị tiếp theo của nó là gì?…
Nó quyết định nghĩ việc – quite job – đơn giản, nhanh chóng nhưng không nhẹ nhàng. Nó quyết định đưa anh về lại với biển. Chẳng hiểu vì sao.…Sân ga chào tạm biệt, đòn tàu lăn bánh khi bóng đèn đêm đã nhòa đi dưới màn mưa. Mắt nó cũng ướt mất lúc nào không hai. Rain or tear. Không phân biệt.Tàu hú một còi dài nói rằng nó hãy ngủ đi đừng mộng mị với những nghĩ suy. Mệt nhoài. Nó rúc vào người anh tìm hơi ấm. Anh cười. Nó quay lại giường mình nằm. Chẳng hiểu vì sao.
Nó thả tầm nhìn qua ô cửa sổ như cửa tù với những mái nhà san sát của phố thị chen chúc nhau đang lùi lại. Đêm chìm sâu như buông màn rào mắt nó lại. Ướt đẫm. Chẳng hiểu vì sao.Nó chập chờn với mỗi nhịp tàu qua. Một dãi ngân hà lóe sáng lên. Nó lau mắt mình để nhìn kỹ hơn sau một thời gian dài chưa có lần nào về, nó ngước mắt nhìn về dãi ngân hà ấy. Những tia sáng lấp lánh từng quãng theo hàng, không xê dịch như những vì sao trong chuỗi thất tinh luôn đổi thay. Những tia sáng lấp lánh sáng từng quãng theo những khuôn bọc bao quanh.Anh tỉnh giấc giữa đêm, nó ngồi giải thích cho anh về cách người dân vùng nó sưởi ấm, bảo vệ cho cây được mùa, trĩu quả.Ga đến, người đến vào giữa khuya. Sân ga chỉ còn một, hai chiếc taxi. Nó và anh bắt một chiếc taxi, chiếc còn lại thất thiểu ra về vì biết đấy là chuyến tàu cuối. Xe chạy dọc bờ biển giữa đêm. Nó ngồi song song anh ở băng ghế sau không dựa dẫm.- How long will we be there, baby?– 5 minutes.Anh bảo taxi dừng lại. Gió biển làm choáng ngợp khi cánh cửa mở. Tiếng động cơ và ánh đèn lùi vào trong bóng đêm. Chỉ còn nó & anh trước biển.Anh chạy ù về phía biển, đứng lên trên lưng con lương già như một đứa trẻ lần đầu đến với biển. Anh dang tay mình ra đón gió biển, cất cao tiếng. Nó không hiểu. Anh quay đầu lại nhìn nó cười. Dễ thương.- Enjoy, baby! it’s a gift of life. Everything is here.Nó đứng ngây người ra. Giữa đêm. Gió biển thổi làm hồn bay lây lất. Nó ngồi bên anh lắng nghe anh nói về những giá trị sống của riêng mình.Đơn giản hay phức tạp. Vĩ đại hay điên rồ. Xa vời hay thực tế. Vẫn là một giá trị. Anh không muốn là hạt cạt trên bờ biển để nắng, nước làm cho khô, ướt mỗi lần kia, anh muốn là ngọn hải đăng phân biệt được sáng, tối.Nó ngồi ngây người ra. Giữa đêm.Anh cười. Đơn giản thôi vì anh phải biết mình đang làm gì trong cuộc sống này. Nó hỏi anh về công việc đang làm. Anh cười đấy là công việc để kiếm kế sinh nhai, giấc mơ anh không nằm trong kế sinh nhai ấy, anh có thể đem tất cả những gì anh có để đốt hết vào một điều anh khao khát, mặc kệ mọi người nghĩ gì, bao gồm cả nó. Nó thấy anh ích kỷ khi nói thế, nhưng lại thấy vui khi nghe thế. Khó hiểu.Nó nhìn lại mình đứa con gái có quá nhiều khát khao về tiền, khi cuộc sống đã gần như có đủ. Một căn nhà với một khoản vay vừa tầm, một công việc vừa đủ cho một cuộc sống ổn định. Tất cả sụp đỗ khi hỏi sau những điều ấy là gì? Giật mình.Nó ôm anh. Mộng mị. Dưới màn sương đêm. Hai thân thể hòa nhau trên cát. Nồng nàn. Biển bắt đèn hải đăng lấp lánh.
…Nó quyết định nghĩ việc – quite job – đơn giản, nhanh chóng nhưng không nhẹ nhàng. Nó quyết định nghĩ việc để phiêu bạt trên mọi miền đất nước, hẹn anh một ngày gặp lại khi nó đã tìm cho mình một mục đích, một giá trị khác hơn cái đầu tiên. Lầm lẫn. Đói nghèo làm cho tất cả rối tung. Mục đích sống.
( Ảnh: Sưu Tầm)
***
Shed decided to quit the job—simple, quick, but not gentle.
Because…It’s a girl living with constant plans in her mind. All plans serve one purpose: money; and the frequent question it poses is: how to get money?
If someone asks it that question (sometimes without asking), it will answer: because it’s afraid of poverty!
…She needs money to avoid hardship, living a miserable life she experienced in childhood, which has become a haunting memory until now. It started detesting poverty when it saw its father, a brave warrior returning from the battlefield with gifts for its mother—hair soaked in mist and wounds on the chest, restarting life after the scent of smoke.
The smell of fish and the smell of the sea.A fishy smell during the times its father returned from the open sea with buckets full of fresh fish, a smell clinging to clothes, body, and the entire house afraid of storms stealing its roof.
One of the smells it hated the most, witnessing the difference between classmates, with friends. It could only play with a few kids from the neighborhood, those whose families also sent men to the sea to return with buckets full of fresh fish.
She often sat, looking at the sea with its mother, occasionally playing with a few kids similar to its home, looking towards the sea. Waiting.A sea smell with the gifts of the sea from its father, the vast land as its mother described, a scent carrying a salty and bitter taste that it couldn’t understand why its father considered it a gift. She also couldn’t understand why the woman found something, often sitting waiting on the white sandy beach every evening, and always beside its father on days selling faces for land, selling its back to the sky, listening to every expense its father allocated to the family, writing meticulously on the discolored pages.
Childhood. She only remembers one image. She remembers its father standing before the sea, releasing smoke into the sky, and seeing its father’s hair turn into a few strands that turned into clouds in the sky. Pure white. Seafoam kept advancing to the shore. She sat next to its father on an old buoy, and she no longer thought of herself as a girl at that moment. She wanted to shoulder its father, sitting and gazing at the sea for a day like that. Releasing smoke into the sky, merging black and white hair, and shadows stretching under the sand. Pure white. Seafoam advancing to the shore.
She needs money to avoid the control of money in a struggling and deprived life, lacking dreams.
She distances herself from the sea, from the shore, from the white sand hills to come to a region where sea foam is rare. The salty scent becomes bitter in the evening it departs, a drop of water rolling down the face of the woman often waiting and the man with no rolling water, only sparkling eyes. Deep darkness.
She feels inferior to friends when stepping into a new horizon with many changes, and novelty. Burning desire. She starts writing on the calculator, analyzing, and planning to achieve a money-making goal. The schedule during the time spent on the school bench, all just consecutive extra work sessions and the money earned, counting and recounting at night, feeling gradually relieved as the money starts accumulating in the account. Seeing the dancing numbers in an increasing direction, She feels lightened. She limits trips home because now the sea seems distant, even though it has memorized how the sea smells.
Since it left the family. All plans serve one purpose: money; and the frequent question she poses is: how to get money?
Even when she meets him.A man who doesn’t speak the same mother tongue but has things to exchange for her life. Different. At least, he can be a brother, a teacher, and a lover in her eyes.A brother guides it in times when she dives into earning money. Crazy. No silence. She finds the comfort of his shoulder in times when it’s tired, frustrated, and preparing to burst if not held by his arms. Foolish. She doesn’t think of him as a lover at that time. He has never known that, and it will never let him know. She keeps that for herself. She doesn’t want to appear weak in front of him.A teacher with storytelling sessions, nurturing its language skills and the times he painstakingly corrects every word in essays written for a finished course. It admires him intoxicated and respects him after each time he leaves some comments during the editing process. She sees him aging entirely. Aging gracefully. Graceful aging.A lover during the urban chaos. Lonely. However, at the end of the road, it and he disappear when nowhere can be found, with the sound of a child’s cry when his life is defined by his father molding a definition: women and loyalty don’t go together. So, he decides he can love, he can marry, and childish matters are for a time to talk about sometime shortly. She searches through books, but can’t find a suitable future in his words. She remains silent after arguments. From his passion for vague and impractical things, life needing money, and the sound of a child’s cry. In every argument, it is the one who loses. Arguments revolve around money & the sound of a child’s cry.
She doesn’t want to appear weak in front of him. After the drunkenness, she calls him again.
Don’t know why. She thinks about what he said. She has a stable job and a master’s degree for herself to reach a higher position. Money no longer controls her. So, what is its next value?…
She decided to quit the job—simple, quick, but not gentle. It decided to take him back to the sea. Don’t know why….The train station bids farewell and the train starts rolling when the night lights have faded under the drizzling curtain. Its eyes are also wet, lost at some point. Rain or tear. Indistinguishable.The train whistles a longhorn, saying she should sleep, don’t dream with thoughts. Tired forever. It snuggles into him to find warmth. He laughs. She turns back to its bed to lie down. Don’t know why.
She looks out through the window like a prison with the tightly packed roofs of the city receding. Night sinks as deeply as lowering a curtain over its eyes again. Drenched. Don’t know why.
She flinches with each passing train beat. A strip of the Milky Way glows. She wipes her eyes to look more closely after a long time without a chance to return, she looks up at the Milky Way. The bright rays sparkle in intervals, not shifting like the stars in the constellation always changing. The sparkling rays shine in intervals along the wrapped shapes. He wakes up in the middle of the night, it sits explaining to him how people in his hometown warm themselves, and protect trees during the season, laden with fruit.
The station arrives, and people come in the middle of the night. The station has only one, or two taxis. She and he take a taxi, the remaining one dwindles away because it knows it’s the last train. The car runs along the coastal area in the middle of the night. It sits beside him on the back seat without leaning.
How long will we be there, baby? 5 minutes. He tells the taxi to stop. The sea breeze is dizzying when the door opens. The sound of the engine and the reversing lights disappear into the darkness.