Mày dạy cô này về suy nghĩ tích cực! Gã CEO đời thứ 4, đột nhiên quay xuống nói với nó khi cả ba đang đứng ở đầu hàng, chờ đến lượt để ký gửi hành lý và làm thủ tục lên máy bay, kết thúc một chuyến đi Dubai.
Mọi thứ đều suy nghĩ tiêu cực! Gã CEO nói tiếp như có gì cảm thán. Nó không nghe rõ phản biện của chị đồng nghiệp, người phụ nữ trung niên đang đứng ngay sau gã, và chưa bắt được câu chuyện của cả hai khi chú tâm vào những trang sách trên tay mình, chả thiết tha lắm những chuyện ngoài rìa. Càng biết nhiều, càng phức tạp thêm. Nó yêu thích với thế giới từ bên trong những trang sách hơn đời thường.
Tao nghĩ là “share” (chia sẻ) thôi, chứ “teach” (dạy) gì ở đây! Nó phản hồi gã CEO, trong khi lắng nghe những phản biện của người phụ nữ trung niên bên cạnh, cả hai nói một vấn đề gì đó của cuộc sống. Góc nhìn cả hai đều khác nhau.
Ai chẳng muốn suy nghĩ tích cực? Vậy điều gì dẫn dắt con người ta tìm kiếm sự tiêu cực trong suy nghĩ? Trong đầu nó vẩn vơ những câu hỏi về chủ đề này.
Negative thoughts (suy nghĩ tiêu cực) khiến bạn luôn có xu hướng đề phòng, lo sợ nhiều hơn; tuy nhiên điều đó lại giúp đưa ra được những cảnh báo để dễ dàng ứng phó với những tình huống xấu.
Với chị, ít nhiều nó hiểu suy nghĩ đó bắt nguồn từ đầu. Đời công bộc tạo ra một môi trường dẫn dắt suy nghĩ tiêu cực tìm đến, khi con người ta cứ phải gồng mình mình để đề phòng, lo lắng về những điều gì mơ hồ và hoài nghi với tất cả. Đơn giản ai cũng muốn sinh tồn, sự đào thải đã góp phần cho suy nghĩ tiêu cực tồn tại được phát triển như thuyết tiến hóa của Darwin. Mỉa may, sự lo lắng và đề phòng lại gần như đúng trong hầu hết phiên chợ đời công bộc. Vì lẽ đó, người đồng nghiệp nữ cứ phải gồng mình lên trước gã CEO. Nó cũng vậy.
Chỉ ở riêng nơi này, nó chia sẻ với gã nhiều hơn về một góc nhìn khác, ắt hẳn vì điều đó đã tác động đến suy nghĩ của gã đứng đầu.
Nó nhìn về phía trước.
Một cuộc sống mới đang chờ đợi
Một cuộc sống mới với mất mác và đặc biệt. Ngẫm. Nhớ rất rõ như bản in chuẩn chẳng lệch một ô ly ký ức. Khi nó chứng kiến một thân thể cường tráng, đã từng như một Hecquyn trong truyền thuyết để bốc lên vai gấp đôi, gấp ba sức nặng so với người thường, đã phải nằm một chỗ chiến đấu cùng bệnh tật. Anh chiến đấu với nỗi đau xác thịt và tinh thần, sự đau đớn và cô đơn giết mòn anh từng giây, sự ích kỷ trỗi dậy mong muốn nuốt chửng đi những gì bao dung, anh đã chiến đấu đến tận giây phút cuối cùng. Sự ra đi là đầy ngỡ ngàng khi thông tin đến cho những người biết anh, chỉ riêng nó điều đó cũng chẳng thể dễ dàng chấp nhận.
Cuộc dịch chuyển bắt đầu tìm không gian mới. Vợ chồng và con cái cùng nhau xê dịch, mấy đứa nhóc thích thú với một không gian mới, hoàn cảnh sống mới, ít giao tiếp hơn cả như một thời Covid quay trở lại, thằng giữa giờ cứ thích những cuộc hội hè với nhau, cô nhóc của nó thu mình lại trong một không gian của riêng mình. Tất cả đều đổ lỗi cho Covid!?
Nó dõi về phía trước.
Một công việc mới đang đợi chờ.
Thời gian trôi nhanh như một hơi thở. Mới đấy gần trọn năm, nó đã bước xuống bậc thầm của sân khấu, rời khỏi ánh sáng của hào quang tự tạo cho vai trò của một người bán hàng. Ngõ đấy bước sang, nghe như lá gió rì rào xôn xao một bản nhạc mới, một bản nhạc viết từ hai phổ nhạc khác nhau bắt buộc chơi bằng cả hai tay để làm sao hòa điệu, hợp nốt đến chuyển tông với bắt đầu từ… con số không.
Gã đứng đầu muốn hỏi han về điều đó. Chuyện trò cũng là một cách thăm dò, ở nơi thuộc về lịch sự, gã mở đầu mấy câu để rồi lặng im nghe nó nói về phần còn lại của “bây giờ và ở đây”. Chẳng còn gì để gã nói thêm, bởi nó chẳng quen với điều than thở, cuộc sống này chưa đủ những thở than?
Mọi thứ đã gần như mất mác quá nhiều, điều may mắn nhận được là thấu hiểu nỗi đau sớm để có nhiều thời gian hơn trân trọng về những điều mình trân quý ở xung quanh. Điều đấy phải cảm ơn Covid!?
Nó chẳng còn là một thằng nhóc của thanh xuân ngông nghênh, ngổ ngáo nhìn về phía biển để hỏi tương lai nào chờ.
Cuộc sống này có phải luôn tồn tại những điều tiêu cực? Nếu đúng là như thế thì phải làm sao để tìm kiếm điều tích cực đây?
Suy nghĩ về hướng ngược lại. Nó không quá ngây thơ để ru ngủ mình trong những điều tích cực, cũng không quá tuyệt vọng để cực đoan trong suy nghĩ.
Nghĩ về cuộc sống, một trong những nỗi đau đã đi qua. Sinh, lão, bệnh, tử. Nó cảm thấy mình may mắn để trải nghiệm lẽ thường.
Nghĩ về công việc, một trong những thách thức mới tìm đến. Nó cảm thấy mắn may để làm điều mới mẻ và vượt qua những câu nói khuyến khích, thăm dò hoặc khích bác để từ bỏ một con đường đã đi. Mười lăm năm.
Với chị, Nó suy nghĩ về điều gì giúp có suy nghĩ tích cực đó, gần như là một sự cân bằng, một bên cực kỳ nhạy cảm với những điều đang xảy ra và luôn hiện trong đầu là tiêu cực. Mỉa may, hầu hết lại chính xác.
Chị là chị và nó là nó. Chẳng ai dạy ai, cứ thế mà đi. Tự mình.
Vì cuộc sống vẫn tiếp diễn. Mọi thứ vụt qua như một ánh sao băng.