Văn chương là hơi thở của thời đại. Bản thân tin điều đó. Đọc “những người đẹp say ngủ” như thấy một khoảng đời của lớp người ở bên kia triền dốc của cuộc đời đang vật lộn với sự cô đơn và nhục dục rất đỗi người.Trên đỉnh của vinh quang là sự cô độc.
Kawabata Yasunan là tiểu thuyết gia người Nhật, người châu Á thứ ba đoạt giải Nobel Văn Học năm 1968, sau Tagore và Agnon; mang trong mình những khắc khoải của cuộc sống chính mình, đã tự tìm đến cái chết. “Người đẹp say ngủ” nói lên điều khắc khoải về cuộc sống ấy.
Một cụ già Eguchi hiện lên những khát khao ấy như một đại diện tiêu biểu. Với căn phòng trọ mỗi đêm, cụ già nằm đấy và ngắm nhìn các cô gái khỏa thân ngủ say để mệt nhọc chìm vào giấc ngủ của chính mình và để bình minh lại trở về với một “mình” khác.“Những cô gái đã bị tước đi mọi khả năng chống đỡ. Đó là để cho những vị khách già; những ông già đáng thương”