Đích xác là một tiểu luận chọn lọc người đọc. Milan Kundera tự nhận thức được vai trò của một người phê bình văn học là thế nào khi bắt tay vào công việc này
“Tôi không bao giờ nói xấu phê bình văn học. Bởi đối với một nhà văn không gì tệ hơn và vấp phải sự thiếu vắng nhà phê bình. Tôi nói đến phê bình văn học trong chừng mực là sự suy ngẫm, phân tích; phê bình văn học biết đọc nhiều lần cuốn sách nó định nói tới (cũng như một thứ nhạc lớn ta có thể nghe lại mãi, các cuốn tiểu thuyết lớn được viết ra để đọc đi đọc lại”
Milan Kundera đặt vào tiểu luận mình ít nhất 2 bộ lọc; sự thử thách về khả năng đọc các tác phẩm văn học trước khi đi vào tiểu luận và độ phũ không chỉ văn học mà còn âm nhạc để có thể thẩm thấu được tiểu luận kéo dài suốt hành trình lịch sử từ cổ điển cho đến cận đại.
“Sự nổi tiếng của Bach lúc còn sống; sự lãng quên đối với ông sau khi ông chết ( sự lãng quên dài nửa thế kỷ); cuộc tái khám phá chậm chạp Bach suốt cả thế kỷ XIX. Beethoven là người duy nhất, vào cuối đời (tức bảy mươi năm sau cái chết của Bach) hầu như đã thành công sáp nhập kinh nghiệm của Bach vào nền mỹ học âm nhạc mới.”
“Chỉ có một phương pháp để hiểu các tiểu thuyết của Kafka. Đọc chúng như người ta đọc tiểu thuyết. Thay vì tìm trong nhận vật K. chân dung của tác giả và trong những lời nói của K. một thông điệp bí ẩn được mã hóa, hãy chăm chú theo dõi ứng xử của các nhân vật, lời nói của họ, ý nghĩ của họ, và cố hình dung ra họ trước mắt ta.”
Một quyển sách chọn lọc người đọc. Nhắc lại rằng đây là một tiểu luận, Milan Kundera chia sẻ quan điểm thẳng thắn của bản thân về các tác phẩm văn học, âm nhạc.