Nhật ký của cha – Nên – Merci La Vie Julie – Chuyện nửa đêm dạt dào với yêu thương! (Dad diary – Nên – Merci La vie Julie – A Midnight Tale Overflowing with Love!)

nhat ky cua cha, dad diary, chien phan

Nhật ký của cha – Nên – Merci La Vie Julie – Chuyện nửa đêm dạt dào với yêu thương! (Dad diary – Nên – Merci La vie Julie – A Midnight Tale Overflowing with Love!)

Đồng hồ chỉ 12h đêm trên màn hình điện thoại, quán mì người Hoa trên con đường Trần Quang Khải thưa người, trong tô mì hoành thánh, sợi mì được chọn như những sợi nhung mềm mại, nhưng vẫn giữ độ dai đến đáng kinh ngạc, như một đàn piano phát ra những nốt nhạc nhịp nhàng. 

Mì người Hoa không chỉ có độ đàn hồi tốt, mà còn tạo ra sự khám phá đầy thú vị cho vòm miệng, khi mỗi nhấp nháy mang lại cảm giác êm ái và tròn đầy như những vòng xoáy của cuộc sống. Nước dùng thường có mùi thơm đặc trưng từ hành khô và xương heo.

Như hai con chim lạc lõng trên cành cây giữa đêm nhộn nhịp. Ông già và thằng nhóc. Tâm trạng lo lắng lan tỏa như những dòng sầu bi tràn đầy trong ly nước mắt. Ánh đèn mờ pha trộn với bóng tối, tạo nên một không gian mờ ảo như cơn mưa nhỏ lấp lánh giữa trời đêm.

Ông già, mắt mờ mịt như hai ngọn đèn nhạt nhòa và từ làn khói của tô mì bốc lên, ôm lấy những suy nghĩ về cuộc sống đầy thử thách phía trước. Thằng nhóc lớn, cơ thể nhỏ bé, như cành cỏ yếu đuối giữa giông bão, mang trên vai gánh nặng tương lai không rõ ràng. Bàn tay ông già xoa nhẹ lên vai con, như làn gió ấm áp thoảng qua trời tối, cố gắng gửi đi một chút an ủi giữa tâm trạng lo lắng.

Quán mì nhộn nhịp xung quanh như là trở thành một thế giới xa lạ, nhưng trong góc quán này, hai cha con cảm thấy như trở về ngôi nhà ấm cúng. Hương vị đậm đà từ tô mì nồng nàn, như một hơi thở cuộc sống trong không gian tĩnh lặng của tâm hồn. Và dưới ánh đèn mờ, những đường cong trên khuôn mặt cả hai, như là những đường cong của cuộc sống, chứa đựng biết bao câu chuyện và hy vọng.

Trong bức tranh đêm tối phố phường, hai cha con ngồi trong góc quán mì, như những hạt cát bé nhỏ trên bãi biển vắng. Lo lắng bao trùm, như những con sóng lặng lẽ lấp lánh trên bờ cát. Nhưng giữa chốn đông đúc, họ tìm thấy sự yên bình và niềm tin vào nhau, như hai tâm hồn đoàn kết trong vũ trụ bất tận.

Bụi thoáng bay mỗi khi có chiếc xe vụt qua lăn tăn như lớp sương phủ mờ trên một đỉnh núi cao. Ông già và thằng nhóc đầu tiếp tục một cuộc chuyện trò.

Thằng nhóc Merci năm tuổi: con lo cho mẹ và em! Thật ra, thằng nhóc vẫn chưa hết lo lắng

***

Hai giờ trước đó.

Bệnh viện An Sinh; khoa sản, phòng C101 lúc 10h đêm.

Merci, chàng trai trẻ, khắc họa nỗi lo lắng riêng của mình. Tay chân cảm thấy lúng túng, không yên, liên tục thay đổi tư thế trên chiếc giường trong phòng chờ. Chiếc giường ấy đã được phủ bởi một tấm drap màu trắng bạc, sau nhiều lần giặt sạch, như mang trong nó sự hồi hộp của một trải nghiệm chưa từng có.

Ông già và thằng nhóc Merci trò chuyện về những đề tài khác nhau, nhưng cuối cùng trở về chủ đề “em” và “bánh bèo”, đó là điều quan trọng nhất, người đang đợi mong. Đặt câu hỏi và giải đáp trấn an cho nhau, thấy sang trang một chương đời mới. 

Có lẽ thằng nhóc Merci coi đó là một phần riêng tư, những chia sẻ giữa Merci và ông già, nên họ sử dụng tiếng Anh để giao tiếp. Trong căn phòng chờ đầy chờ đợi, Merci và ông già, với những lo lắng và sự an ủi, lầm lì sử dụng tiếng Anh vụng về và lẫn lộn, chỉ trọn vẹn và rõ ràng ở một câu nói: everything will be fine! (mọi thứ sẽ ổn thôi!)

Một tiếng khóc to vang vọng rõ ràng đến từ phòng chờ. Ông già và Merci nháy mắt ngẩn ngơ, đứng dậy đón chào thành viên mới.

Y tá trong bộ áo màu thiên thanh nói: 22h15, đây là thời điểm chào đời, còn lại chỉ là chờ đợi.

***

Hai giờ trước khi sinh.

Ông già đặt thử thách cho thằng nhóc, ra quyết định thế nào. Cả hai đến rạp phim CGV Trần Quang Khải, vào phòng chiếu số 1, khi phim The Grinch mới bắt đầu với cảnh đầu tiên. 

“Mẹ đang bị ra máu và cần phải đến bệnh viện, chúng ta nên làm gì?” Ông già thì thầm vào tai thằng nhóc.

“Chúng ta nên về đưa mẹ đi bệnh viện!”. Thằng nhóc, chỉ năm tuổi, nói với ông già ngồi xuống một chút rồi đưa ra quyết định ngay sau ba giây suy nghĩ: 

Thằng nhóc cầm ly nước ngọt trong tay, trên đó có một khối cầu tuyết đang tung bay. Ông già cầm một túi bắp rang, phô mai hòa quyện trong một mùi hương đặc trưng… nước mắm. Họ đi qua dàn nhân viên và quản lý của CGV trong sự ngỡ ngàng, như muốn biết xảy ra chuyện gì khi chỉ mới bước vào rạp chưa đầy một phút đã quay đầu ra. Đó là một câu chuyện riêng biệt của ông già và thằng nhóc.

***

Gác nhỏ Trần Quang Khải, 0h15 của ngày mới. Thằng nhóc đi vào giấc ngủ nhọc nhằn. Ngọt ngào. Ông già chỉnh lại tư thế, dang rộng hai cánh tay, kẹp hai thằng nhóc vào sát lòng mình. Hai thằng nhóc nhỏ: một sớm già đời, một ngây ngô hờn dỗi – trong giấc mơ mang tên mình. Ông già thì thầm: một trang đời nữa lại sang, việc cần làm là cám ơn cuộc sống này đã cho ông già sống trọn những phút giây. Nửa đêm dạt dào với hương yêu.

Trong suy nghĩ chập chờn trước khi đi vào đêm ngọt ngào; đón chào một cô công chúa xinh đẹp bước vào cuộc sống mình. Ông già không hay rằng một thử thách mới đang từ từ đi tới như cái bóng luôn ở bên cạnh mình chỉ khi đêm về. 

Note: Căn bệnh của thời đại

Rối loạn phổ tự kỷ (ASD – Autism Spectrum Disorder) là một trạng thái rối loạn phát triển thần kinh, ảnh hưởng đến khả năng xã hội, giao tiếp và hành vi của một người. Từ “phổ tự kỷ” được sử dụng để miêu tả sự đa dạng về mức độ và biểu hiện của rối loạn này, từ nhẹ đến nghiêm trọng.

Các người mắc rối loạn phổ tự kỷ thường gặp khó khăn trong việc thiết lập và duy trì các mối quan hệ xã hội, hiểu và sử dụng ngôn ngữ phi ngôn ngữ, thể hiện các hành vi lặp đi lặp lại và có khả năng tập trung hạn chế vào các sở thích cụ thể. Một số người còn gặp khó khăn trong việc thích ứng và thích nghi với các thay đổi trong môi trường xung quanh.

Nguyên nhân chính của ASD vẫn chưa được hiểu rõ. Các nhà nghiên cứu cho rằng yếu tố di truyền, tác động của môi trường và các tác nhân sinh học có thể góp phần vào sự phát triển của rối loạn này.

Để điều trị và hỗ trợ cho người mắc rối loạn phổ tự kỷ, phương pháp giáo dục đặc biệt, chăm sóc hành vi và hỗ trợ thẩm mỹ và ngôn ngữ thường được áp dụng. Tuy nhiên, quan trọng nhất là tạo ra một môi trường hỗ trợ, đáp ứng đúng nhu cầu của người mắc ASD và tăng cường khả năng giao tiếp và tương tác xã hội của họ

****

Merci La Vie Julie – A Midnight Story Full of Love!

It’s midnight, according to the phone screen clock. The Chinese noodle shop on Tran Quang Khai street is sparsely populated. In the bowl of wonton noodles, the noodles are chosen as soft velvet-like strands, but still maintain a surprisingly firm texture, like a piano playing gentle notes.

Chinese noodles not only have good elasticity but also create a fascinating discovery for the mouth, with every bite bringing a soothing and satisfying feeling, like the swirls of life. The broth usually has a distinctive aroma from dried onions and pork bones.

Like two lost birds on a branch in the bustling night. The old man and the boy. Worries spread like lines of grief overflowing in tears. The dim light mixed with darkness creates a hazy space like a shimmering rain in the night sky.

The old man’s eyes are hazy like two dim lights, and from the steam of the noodle bowl, he embraces thoughts of a life full of challenges ahead. The small boy, with a weak and fragile body like a blade of grass in a storm, carries the burden of an uncertain future on his shoulders. The old man’s hand gently rubs the boy’s shoulder, like a warm breeze passing through the dark sky, trying to send some comfort amidst the worried mood.

The bustling noodle shop around them seems to have become a strange world, but in this corner of the shop, the two fathers feel like they have returned to a warm home. The rich flavor from the savory noodles is like a breath of life in the silent space of the soul. And under the dim light, the curves on their faces, like the curves of life, contain countless stories and hopes.

In the painting of the dark night, the two fathers sit in the noodle shop corner like small sand grains on a deserted beach. Worries engulf them like calm waves shimmering on the sand. But amidst the crowds, they find peace and trust in each other, like two souls united in the infinite universe.

Dust flies up every time a car rushes by, swirling like a layer of mist on a high mountain peak. The old man and the boy continue a conversation.

Five-year-old Merci: “I’m worried about Mom and my sister! Actually, the boy is still worried.”

Two hours earlier.

An Sinh Hospital; Obstetrics ward, room C101 at 10 pm.
Merci, a young man, portrays his own worries. His limbs feel restless, constantly changing positions on the bed in the waiting room. The bed is covered by a silver-white drapery, washed clean many times, as if carrying the excitement of an unprecedented experience.

The old man and Merci talk about various topics but finally return to the topic of “her” and “steamed rice cakes,” which is the most important thing for the person they are waiting for. They ask and answer questions to reassure each other, feeling like they are turning to a new chapter in life.

Perhaps Merci considers it a private matter, the sharing between him and the old man, so they use English to communicate. In the waiting room full of anticipation, Merci and the old man, with worries and comfort, awkwardly and confusingly use English, only clearly conveying one sentence: “everything will be fine!”

A loud cry echoes from the waiting room. The old man and Merci stand up dazedly, welcoming the new member.

The nurse in a sky-blue uniform says: “It’s 10:15 p.m., this is the time of birth, the rest is just waiting.”

Two hours before giving birth.

The old man challenges the boy’s decision. They go to CGV Tran Quang Khai cinema, into theater room number one, as the movie “The Grinch” starts with the first scene.

“Mom is bleeding and needs to go to the hospital, what should we do?” The old man whispers in the boy’s ear.

“We should go to take Mom to the hospital!” The five-year-old boy says to the old man, sitting down for a moment before making a decision after three seconds of thinking.

The boy holds a glass of soda with a snowball swirling on it. The old man holds a bag of popcorn, with melted cheese and a distinctive aroma … fish sauce. They pass through the staff and management of CGV in surprise, as if wanting to know what happened when they turned around and came out less than a minute after entering. That is a separate story of the old man and the boy.

Small Tran Quang Khai guard post, 0:15 of a new day. The little boy falls into a restless sleep, sweet and tender. The old man adjusts his posture, spreading his arms wide and holding the two little boys close to his heart. Two small boys: one old and weary, one naive and sulking – in a dream named after themselves. The old man whispers: another page of life has turned, and what needs to be done is to thank this life for giving him the chance to live every moment. The midnight is filled with love.

In hesitant thoughts before entering the sweet night, welcoming a beautiful princess into his life, the old man is unaware that a new challenge is slowly approaching like a shadow always by his side, only appearing at night.

Note: The disease of the era
Autism Spectrum Disorder (ASD) is a developmental neurological disorder that affects a person’s social, communication, and behavioral abilities. The term “spectrum” is used to describe the diversity of severity and expression of this disorder, ranging from mild to severe.
People with ASD often have difficulty establishing and maintaining social relationships, understanding and using nonverbal language, exhibiting repetitive behaviors, and having limited focus on specific interests. Some may also have difficulty adapting to and coping with changes in their environment.
The main causes of ASD are still not well understood. Researchers believe that genetic factorsenvironmental influences, and biological agents may contribute to the development of this disorder.
Special education methods, behavioral care, and support for aesthetics and language are often applied to treat and support people with ASD. However, the most important thing is to create a supportive environment that meets the needs of people with ASD and enhances their communication and social interaction abilities.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Us

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Aenean ac lorem pretium, laoreet enim at, malesuada elit.

Social Links