Nhật ký của cha – Nên – Công chúa bánh bèo

nhat ky cua cha

Nhật ký của cha – Nên – Công chúa bánh bèo

Nấm lùn thứ ba!

Trong căn phòng nhỏ, các thành viên bất chợt lặng im, ông già quan sát cô nàng đang vui vẻ tung tăng trong tiếng nhạc baby shark, với thử thách cùng Aaron Kwok. Thân hình nhỏ nhắn của cô nhóc như một chiếc nấm lùn thứ ba dưới mái nhà, tay cô nhóc đang bám vào thành tủ sách, mông đang lắc lư theo nhịp điệu. 

Cô nhóc như một cái nấm lùn di chuyển. Đôi mắt ông già như gắn chặt vào nấm lùn thứ ba, những ngón tay múp míp như mấy quả chuối cao vừa chín, lần lừa tiến về phải sao cho sự phối hợp châ, tay nhịp nhàng. 

Câu chuyện ngày xửa, ngày xưa của ông già hay kể; giờ đã có thêm một nhân vật thứ ba. Chuyện là cứ mỗi đêm về, ông già cứ bắt gặp những ánh mắt lonh lanh như thủy tinh bắt lửa tạo những màu sắc lấp lánh, chờ đợi mấy câu chuyện kể của ông già. 

Ông già chỉ có một câu chuyện hay kể: “ngày xửa, ngày xửa…trong một khu rừng già, có một cập vợ chồng già sinh ra một đứa con già chát”, giờ đây ông già thay đổi là “sinh ra ba đứa con già chát”. Hai chú nhóc đầu càm ràm rằng đã chán, muốn lắng nghe câu chuyện khác, riêng cô nhóc nhỏ, cọ đầu mình vào trong người ông già như thể muốn được nghe một câu chuyện cũ nhiều lần. 

Cô nhóc tiếp tục chập chững nhưng bước chân đi, như thể kệ sách chưa được một mét ngang trở thành một chuyến tham quan khám phá khi chuẩn bị từ giã “ẩm ngửa”, “đứa con già chát” của ông già bám tường để đi, nhấp nhô như mấy cái nấm lùn trong một khu rừng già chờ đợi khám phá ra.  

Nhẹ nhàng tựa như làn mây, cơn gió nhẹ thổi lay mái tóc của cô nhóc, đung đưa như một lời ru à ơi trong miền quá khứ của ông già đột nhiên thức dậy, yên ả, ru hời ru.

Đột nhiên, thằng nhóc Merci;anh trai cả gọi cô nhóc đang quay lưng, bám mãng tường chi chít những nét vẽ nghệch ngoạch, chập chững những bước đi. Đủng đỉnh. Ông già, em và thằng nhóc Lavie dừng lại những công việc đang làm, im lặng chờ phản ứng của cô nhóc. Hơi thở của mọi người nghe rõ như nhịp đập của con tim đang giục giả.  

Như hai đứa trẻ đầu, ông già và em trút hết cả tâm tư, tìm kiếm một cái tên. Ông già và em gửi gắm trong đó những gì tốt đẹp nhất.

Cô nhóc sở hữu nhiều tên gọi nhất nhà.

Julie – là tên gọi thân mật của cô nhóc. Ngược ngạo, ông già luôn đi tìm cái tên thân mật (nickname) trước cả tên nằm trong giấy tờ pháp lý, như thể yêu thương đặt trước, chuyện cầ một cái tên để tiện xưng hô của xã hội đặt ra không phải là ưu tiên hàng đầu. Chơi chữ và ghép vần. 

Ông già kết hợp hai tên của hai thằng nhóc anh trai – Merci Lavie mang ý nghĩa cảm ơn cuộc sống, giờ gắn vào Julie – như hai từ “tươi đẹp”. 

Ông già thấy mình quá hạnh phúc với cuộc sống mang lại, nên không muốn quên gửi lời cám ơn cuộc sống tươi đẹp của một thanh xuân khó quên cho…chính mình. Thật ra, đấy là một lời nhắc nhở cho bản thân về những gì nhận được từ cuộc sống này, nhất là cô nhóc của mình.

Chuyện đặt tên, ông già và em luôn bàn trước. Thống nhất với tên thân mật thì bắt đầu đến tên nằm trong giấy khai sinh, cái tên sẽ gắn liền với cuộc đời của cô nhóc một cách chính thức được tổ chức công nhận. 

Em lót một chữ “thùy” với gửi gắm sự nhu mì. Trở lại tên của một người con gái; em đặt tên cho cô nhóc là An, mong muốn con luôn nhận được sự bình an. Liên kết tên của ba anh em trở thành Khang – Phúc – An. Một gia đình nhận được niềm hạnh phúc bình an và mạnh khỏe.  

Để rồi, một ngày em thốt lên: cũng may là còn bản chất “mê trai”. Mỉm cười. Em nói có cô bé ngắm trai (theo kiểu áp đặt của ông già và em) rằng đó là mê trai hơn điệu nhạc với phần sống mũi như bị thun lại bởi hai gò má nhô lên khi cười “xã giao” ngoác miệng và mắt nhắm tít. Trong lúc này đây, cô nhóc đang ngắm anh chàng Aeron Kwok, người nghệ sĩ nổi tiếng của đất Hương Cảng ngày nào nằm trong giấc mơ của bao cô gái ở thế hệ thanh xuân của ông già và em. 

Đại ca. Danh xưng của cô giáo dành để gọi cô công chúa ấy. Ở mấy bận đón về, cô giáo mệt nhoài với mấy việc đại náo khu vực ngủ trưa của các bạn hay giành đồ. Chắc là bận ấy tưởng là “anh cả” cần phải đứng ra giám sát anh em mình – những người mới gặp. 

Sư phụ. Danh xưng của bác sĩ dành để gọi cô công chúa ấy. Ở mấy bận khám chờ, bác sĩ giật mình nghe chuyện “phi thân” – bay từ lầu một xuống tận đất. Chắc bận ấy tưởng là nàng mây, thả trôi bay lên bồng bềnh. 

Cô nhóc lắc lư cái mông và ngoác miệng cười tít mắt. Hai đứa nhóc ra hiệu cho ông già tấn công cái mông khiêu khích ấy. Ông già gật đầu đồng ý ngay. 

Từ đấy, dưới mái nhà nhìn ra khung cửa đón trăng có thêm cô công chúa bánh bèo tham gia mấy trò đánh trận giả. Ông già gọi lớn “tấn công”, hai thằng anh gào theo như trống trận nổi lên, chạy lòng vòng dưới ánh đèn trong những ngày nắng, đêm mưa. 

Từ đấy, dưới mái nhà nhìn ra khung cửa đón trăng có thêm cô công chúa bánh bèo như Merida tóc xù nổi loạn trong một Brave của hoạt hình Walt Disney. Cô công chúa đang tung chân đá hai ông anh khi có sự hỗ trợ từ phía sau, đang cười nấc lên thành tiếng. Chắc lỗi ở ông già rồi mỗi khi em ngồi nhìn cảnh ấy chép miệng: “chị này không biết mình con gái” 

Mệt rồi con gái cuộn tròn trong bụng em, thút thít mút tay. Ông già mở to mắt hơn, mọi cơ mặt đều dãn ra. Cười. Công chúa thì vẫn vậy? Trong giấc say sưa tướng nằm như mấy ông anh – “chành bành” là từ thường dùng để diễn tả. 

Ông già nhìn tướng. Cười. Bỏ làm thầy bói để đoán chuyện tương lai. Ông già ngồi viết lại một nhật ký của cha ở một bình minh ló dạng. Thầm cảm ơn cuộc sống đã mang đến một công chúa bánh bèo.

Câu chuyện đặt tên chưa dừng lại.

Đặt tên cho một đứa trẻ là nhiệm vụ quan trọng và thiêng liêng; trách nhiệm và tình yêu đặt lên người đặt là cha mẹ và ông bà. 

Đổi tên cho một đứa trẻ là đấu tranh giữa tình yêu và trách nhiệm, ông già và em là cha, là mẹ đã đối diện với sự việc đó. Đó là khoảnh khắc đầy mâu thuẫn với một người như ông già; thường lý giải sự việc theo chiều hướng khoa học, logic hơn yếu tố tâm linh. 

Đứng trước một đứa trẻ chậm nói, bác sĩ đưa ra những chuẩn đoán về rối loạn phổ tự kỷ và dặn dò đừng tìm hiểu nguyên nhân. Ông già và em tìm đến với tâm linh, như khi con người ta tuyệt vọng, con người ta tìm đến những đấng tối cao. 

Bà Nội của cô nhóc dẫn đến miễu ông bà chủ chợ Cao Lãnh Đỗ Công Tường để đặt lại tên. 

Nên – là tên gọi tiếp theo được “ông bà” đặt. Người đàn ông với thân hình nhỏ nhắn, gương mặt có chiều khắc khổ với làn da rám nắng, phụ trách hương khói cho Miễu chợ thờ ông bà Đỗ Công Tường Tâm linh, đã gọi cái tên “Nên” là dành cho cô nhóc, với những lời tốt đẹp kèm theo. 

Thậm chí cô nhóc còn có một pháp danh. 

Diệu Lạc – là pháp danh đặt cho cô nhóc. Ông ngoại của cô nhóc đã mang đến chùa Hồng Liên, nơi miền đất sen hồng, Cao Lãnh, Đồng Tháp để tìm kiếm Phật độ. 

Diệu Quý – là pháp danh tiếp theo đặt cho cô nhóc của ông già. Người ni cô trạc tuổi trung niên, thấp người, gầy gò trong chiếc áo nâu sồng, cầm những cành hoa, nhúng vào nước rồi phẩy lên đầu của cô nhóc, gửi những điều tốt đẹp, miệng kể như khấn. Chuyện về kiếp trước và kiếp sau. Hẹn sáu tuổi sẽ nói vì thân của kiếp trước gửi gắm nơi chùa, vì giận hờn một điều gì đó nên miệng chẳng thèm nói nửa lời. 

Ni cô ở ngôi chùa nằm trên con đường quanh co ở lối vào, dọc bên trái là nơi nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi và người già neo đơn 

Ông già im lặng trong những khoảnh khắc đọc tên. Nhớ. Thật ra con gái của ông già cũng có nói bi bô vài từ đơn, chịu khó lượm lặt cũng thành câu, nhưng dặn lòng không nuôi hy vọng trở thành gánh nặng phải lớn khôn đổ dồn lên cô nhóc của mình. 

Vì vậy, ông già thôi không buồn nói, chỉ im lặng để chờ đón những điều tốt đẹp đến từ những cái tên mang lên người cô nhóc của ông già. Ông già chỉ cần biết cô nhóc là nàng công chúa bé nhỏ của ông già. Công chúa bánh bèo của ông già, nhỏ bé, trắng mịn, mong manh và dai sức.

***

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Us

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Aenean ac lorem pretium, laoreet enim at, malesuada elit.

Social Links