Cuộc sống bị lột trần qua con chữ!
Sài Gòn vào hạ, mây trôi lả tả như tranh trẻ vẽ tay ngệch ngoạc, nắng hạ tìm về, rực rỡ tô điểm cho bầu trời. Nó dừng xe ở góc ngã tư, biển xanh biển Lý Tự Trọng đập vào mắt, dội lên câu nói của gã Cộng Sản ngày ấy “con đường của thanh niên là con đường của cách mạng, không có con đường nào khác. Chính trị thu hút đàn ông. Nó biết điều đó, nhưng không phải hôm nay vì bản thân có một cái hẹn.
Quán Yoshinoya nằm ở lầu hai, thang máy rít ầm khi lên, không gian quán mở rộng qua các ô cửa kính như thể đại dương mênh mông ở phía chân trời rực nắng, chất liệu gỗ thông chạy vòng khắp quán, từ bàn ghế cho đến quầy bếp thiết kế mở.
Anh đến trước chờ, sau tin nhắn rằng đi bộ đến, thong thả đến tự do. Nó nở nụ cười và gật đầu chào, đằng sau lớp khẩu trang, một chòm râu điểm bạc nuôi dài tính từ lúc gặp anh ở chiều cuối năm trước, quắc thước như một vị giáo sư già đằng sau lớp kính cận, phong thái nhẹ nhàng như người nghệ sĩ vừa tìm được cảm hứng sáng tác của riêng mình.
Anh là một đồng nghiệp cũ nơi Tài Chính Toyota Việt Nam (TFSVN), từng là một người thầy về kiến thức chia sẻ về tín dụng, giờ như là một người bạn trong cuộc sống như biểu đồ hình sin nhân tạo. Nhiều danh từ để miêu tả mối quan hệ của cả hai.
Nó gặp anh, chăm sóc một mối quan hệ, để tiếp “lửa” trong mỗi lần mạn đàm, thi vị như thể đang xem một vũ khúc đặc sắc, tấu nhạc với ngâm thơ. Đời thường, cả hai thoại, theo quan điểm từng người, biện dẫn và luận chứng, đơn giản và nhẹ nhàng, thư thái và bình tâm.
Nó luôn chủ động nhắn anh, dài dòng khi bắt đầu, bộc lộ điều trúc trắc, kiểu như gã viết chữ miêu tả lại một đoạn văn dài, ôm đồm chi tiết, tiết chế ngôn từ vì sự khô cằn nằm trong cảm xúc.
Cuộc sống bị lột trần qua con chữ. Đó không hẳn là trạng thái tự dưng cơm, áo, gạo, tiền hay mấy thứ người đặt tên “cõi tạm” cướp sạch những cảm xúc ngập tràn để viết, gõ những dòng chữ miên man như suối nguồn bất tận, tìm đến như bao lần, giờ thì khác hẳn, cảm xúc với ngôn từ trốn biệt tâm, tính từ thì mất hút, trạng từ thì trôi đâu chẳng rõ.
Tất cả là một khoảng không, chẳng cao chẳng thấp, chẳng bằng phẳng cũng chẳng gồ ghề ở một sự chênh vênh, như thể đất bị xâm ngập mặn, chờ tháo nước, rửa mặn khi chờ quá lâu rồi nguồn nước từ thượng đổ về nhiều gây lũ, lại để lại phù sa sau mỗi trận qua. Bát ngát và thanh bình.
Lòng vòng chẳng rõ một lối ra, ngỡ đứa con của Nam Cao, một văn sĩ Hộ tự thoát ra, cười khì trước nó. Chợt nhớ, thời sự tin đưa, học trò lớp mười hai vừa thi tốt nghiệp một đề văn cũ, truyện Vợ Nhật của Kim Lân. Như thể hai gã nhà văn cùng thời, xuyên không gặp nó trong một khoảnh khắc của chơi vơi.
Chúng ta chỉ có một số ngày!
Mạng internet đầy các lời khuyên tìm kiếm nguồn sức mạnh tinh thần: Tập trung vào mục tiêu của mình, học hỏi từ những người thành công, tìm kiếm sự hỗ trợ từ gia đình và bạn bè, tìm kiếm niềm đam mê, tìm kiếm sự cân bằng. Trong trời nắng hạ này, nó đang tiếp cận cách học hỏi từ những người thành công.
Định nghĩa về thành công của nó; đó chính là sự thoải mái từ tinh thần đạt được của anh, thư thái và nhẹ nhàng. Ở tuổi bắt đầu đi qua ráng chiều triền dốc cuộc đời, vật chất chật vật theo thang đo lấy người làm trọng, sức khỏe duy trì khi nhận ra “bẽ gãy sừng trâu” không còn nữa, tinh thần nhào nặn với trang viết lấy chất liệu từ cuộc đời, mỉa may, chất liệu giờ như thấm độc, nhiễm trùng, cứ phải mổ xẻ, cắt đi phần nhiễm độc, loay hoay tìm cho ra mấy phần lành lặn để viết cho lành, cho mạnh lại phải cho gần.
Gặp anh, trao đổi nhiều thứ. Từ cuộc sống, suy nghĩ của một người cha, quanh quẩn với mấy đứa con mình trong hành trình khôn lớn đó, phải có những lần đưa ra quyết định, có vội vàng làm lỡ làng con đường trẻ hay nhọc nhằn rồi dối lòng quẳng gánh lo đi.
Yêu thương và yêu thương nhiều hơn nữa. Gốc rễ vấn đề là ai cũng sẽ ra đi vì chúng ta chỉ có một số ngày như thế. Anh dặn dò.
Trao đổi về một đời công bộc. Vì nếu trăm năm là hữu hạn, tính ra thì chúng ta chỉ có từng đấy bao nhiêu ngày, thấy giống đời thường, tư dưng khoác lên những lớp áo mới, làm phức tạp nó lên trong những lớp vải mõng dày chỉ để che thân, đẻ ra những mô hình, dựng lên nhiều khái niệm, để rồi giam mình trong lý thuyết của tự do. Đời người có tự do như là hơi thở!? Anh cứ tuôn trào mạch cảm xúc.
“Tất cả như trần truồng trước anh” Nó cười, đưa ra nhận định của riêng mình, khi ngồi trước anh, phản biện và đồng tình.
Tất cả cũng chỉ là một câu chuyện cũ, một đề tài cũ, nhưng mỗi lần gặp nhau, trao đổi lại thì càng thấy hấp dẫn hơn, tinh thế và sâu sắc hơn theo chiều hấp thụ từ cuộc sống. Lửa lại cháy, ngồi viết lại như một sự cảm kích trước một vị thiền tu, chờ một ngày “thoát xác” nhìn nhận cuộc sống như anh, nhẹ nhàng và thư thái, chân ái đến cực cùng về một cuộc sống hóa thinh không, hữu hạn trong một số ngày, chúng ta đều gặp nhau ở điểm cuối.
***
Life is exposed through words!
In Saigon summer, the drifting clouds resemble a child’s drawing with crooked lines, while the sunshine illuminates the sky with vibrant colors. It stops at the corner of Ly Tu Trong street, the blue sea hitting the eyes, echoing the words of the Communist Party member in the past, “The path of youth is the path of revolution, there is no other path. Politics attracts men.” It knows this, but today is not the day because it has an appointment.
Yoshinoya restaurant is located on the second floor, the elevator roaring loudly when going up. The space of the restaurant extends through the glass windows like the vast ocean in the sunny horizon. The pine wood material runs throughout the restaurant, from tables and chairs to the open kitchen design.
It arrives early and waits, after receiving a text message to walk there, it leisurely walks to be free. It smiles and nods in greeting, behind the mask, a silver-bearded man has been growing since they met at the end of last year, looking like an old professor behind his glasses, with a gentle demeanor like an artist who has just found his own inspiration.
The person is a former colleague at Toyota Financial Services Vietnam (TFSVN), once a teacher who shared knowledge about credit, now a friend in life like an artificial sine wave chart. Many nouns describe their relationship.
It meets the person, taking care of a relationship, to keep the “fire” burning in each conversation, as if watching a unique dance, playing music with poetry. In daily life, both talk, according to each person’s view, argument and evidence, simple and gentle, relaxed and calm.
It always initiates long messages to the person, expressing confusion, as if the person is writing a long paragraph to describe, embracing details, restraining words due to the dryness in emotions.
Life is exposed through words. It is not necessarily a sudden state of food, clothing, shelter, money, or the things people call the “temporary world” that steal away overflowing emotions to write, type endless lines like an infinite spring, coming back many times, but now it is different, emotions hide from words, adjectives disappear, adverbs flow away without a trace.
“All is a void, neither high nor low, neither flat nor rugged, in an undulating state, as if the land is submerged in saltwater, waiting to be drained and washed clean after waiting too long for water to flow down from above, causing floods and leaving sediment behind after each passing. Vast and peaceful.
The meandering path seems to have no way out, as if Nam Cao’s literary child, a self-liberating writer, laughs at it. Suddenly, he remembers the current news, a twelfth-grade student who just took an old essay question, Kim Lan’s “Japanese Wife” story. It’s as if two writers from the same era, meeting it in a moment of leisure.
We only have a few days!
The internet is full of advice to seek spiritual strength: Focus on your goals, learn from successful people, seek support from family and friends, find passion, seek balance. In this summer sun, it is approaching how to learn from successful people.
Its definition of success is the comfort of achieving a spiritual state, relaxed and gentle. At the beginning of the steep slope of life, material things are measured by individuals, maintaining health when realizing that “the buffalo horn is broken” no longer exists, and the spirit is molded with writing materials from life, ridiculing, and the material is now like being poisoned, infected, it must be dissected, cut off the infected part, struggling to find some healthy parts to write for healing, for strength to be close to.
Meeting him, exchanging many things. From life, the thoughts of a father, hovering with his children on that journey of growing up, there must be times to make decisions, hastily making mistakes on the young road or struggling and then regretting throwing away the burden.
Love and love more. The root of the problem is that everyone will leave because we only have so many days like that. He reminds.
Talking about a lifetime of work. Because if a hundred years is finite, then we only have so many days, it seems like ordinary life, suddenly putting on new layers of clothes, making it complicated in thin and thick layers of fabric just to cover the body, giving birth to models, building many concepts, and then imprisoning oneself in the theory of freedom. Do people have freedom like breathing? He pours out his emotions.
“All is naked before you.” It laughs, giving its own assessment when sitting in front of him, arguing and agreeing.
All is just an old story, an old topic, but every time they meet and exchange, it becomes more attractive, tense, and profound in the direction of absorption from life. The fire burns again, sitting and writing again like a gratefulness to a meditation master, waiting for a day to “shed the body” and look at life like him, gently and relaxed, lovingly towards the end of a life that becomes nothingness, finite in a few days, we all meet at the end point.