Khi bóng tối phũ xuống Sài Gòn , ngôi nhà nằm trong hẻm nhỏ lại cất lên giai điệu thường nhật của mình. Nếp nhà thường bắt đầu các câu chuyện kể để đưa đám trẻ mình vào giấc ngủ say. Nếp nhà đêm nay vẫn vang lên những lời kể như mọi đêm, chỉ có phố bắt đầu bớt xôn xao, nhà nào ở yên nhà đó. Nếp nhà tuân thủ vì một mùa Covid mới lại bắt đầu, trận chiến với đối thủ giấu mặt.
Ông già ngắm nhìn cô nhóc đang cuộn tròn trong lòng mình như một chú mèo con đang chờ được vuốt ve nhẹ nhàng. Ông già chìm đắm trong đôi mắt đen lay láy như hai lối vào của một vũ trụ, nơi các thế giới nhiều tầng kết nối lại với nhau, đưa bàn tay thô ráp của mình vuốt lên người cô nhóc cho đến ki chạm đến những ngón tay nhỏ con con và mềm mại, trước khi câu chuyện kể được mở đầu
Hai ông anh trai của cô nhóc nằm gần nhau trong căn phòng sáu mét vuông, sau khi nghe ông già nhắc nhở rằng đã đến lúc đi ngủ sau một ngày dài chơi đùa trong ngôi nhà đa giác của mình.
Đêm nay, câu chuyện của ông già kể là về một con sói.
Trong câu chuyện của ông già, con sói có bộ lông mịn màng màu xám trắng, như mây trời vào một đêm thu lạnh, cô đơn và lẻ loi nên gọi bầy. Con sói đứng vững trên ngọn núi bìa rừng, nhìn xuống phố thị sáng đèn bên dưới như bầy chó liên lạc nhau ở một bộ phim hoạt hình của Walt Disney: 1001 con chó đốm. Ánh mắt của con sói sáng lên như ánh trăng tròn của bầu trời đêm khi ngẩng cao đầu và hú vang.
Tiếng gọi bầy, được đám chó trong phố hưởng ứng theo, phá tan bầu không khí căng thẳng, tĩnh mịch của những ngôi nhà khép cửa, sáng đèn, phố phường vắng lặng tiếng xe như thể quay trở về một thời đại khởi đầu của kỹ nguyên công nghiệp, chỉ có mới bắt đầu với những nhà máy dựng xây, anh em nhà Ford vẫn còn mãi nghĩ suy về một cổ máy có thể di chuyển được ấy.
Con sói ngẩng đầu, tru một tiếng trầm, như thể con sói đang uống từng ánh trăng đêm. Tiếng tru đầy thống thiết, bi ai như thể gửi lời chào tạm biệt với một ai đó vừa bước ra khỏi cõi tạm này. Sau đó, các con chó trong khu phố bắt đầu tru theo như tấu một bản khúc tiễn biệt.
Tiếng tru như nhắc nhớ để lãng quên… việc nhớ, nhớ một cách chính xác giờ của những buổi ăn, nhớ cách con người cho ăn và cho hy vọng về một món ăn vừa miệng. Chúng cần phải quên việc nhớ chính xác rằng chỉ được cho ăn khi làm đúng điều gì, thực hiện theo mấy cái việc được nhắc lại nhiều lần…cho quen. Chúng cần phải quên luôn việc nhớ rằng phải đi vào giấc ngủ thiêm thiếp, chập chờn với những điều làm đúng là gì, thực hiện ra sao và phải thế nào.
Tiếng tru như nhắc nhớ gọi về với những bước chạy trên thảo nguyên xanh rì, với gió táp vào mặt, nghe rõ hơi thở của mình, mùi cỏ xanh ngát, mùi của đất dậy lên ngăn ngắt, mùi của con mồi đang run sợ…Những bước chạy đó cứ chạy mãi. Đói thì… ăn. Khát thì… uống. Mệt thì.. ngủ. Gọi về với thiên nhiên, rừng núi.
Cuối cùng, con sói quay đầu và trở về rừng sau khi uống trọn một ánh trăng, dáng đi vững vàng và kiêu hãnh khi đằng sau lấp lánh những ánh sáng lửng lơ, theo sau con sói trôi vào khu rừng thẫm, biệt tâm.
Tan đêm. Mấy chú chó ở phố, ngỡ ngàng vì phát hiện ra rằng đấy cũng chỉ là một giấc mơ qua. Chợt lặng, tìm lại vào giấc ngủ thiêm thiếp, chập chờn.
Ông già ôm ba đứa trẻ của mình vào lòng và nói rằng câu chuyện của ông làm cho ông cảm thấy như đang ở trong rừng, cùng với con sói và các con chó.
Bên ngoài, tiếng chú ve sầu đang cất tiếng kêu gọi bạn tình vang vọng và rộn rã, một mùa sinh sản nữa lại bắt đầu.
Sài Gòn, ngày 26 tháng 06 năm 2021
***
As darkness settled over Saigon, the house nestled within a small alley orchestrated its familiar melody. Tradition often ushers bedtime tales to lull its young ones to sleep. Tonight, the tradition continued, with stories resounding just as they had on previous nights, only now the streets were less bustling, homes cocooned in tranquility. The tradition persisted, even as a new season of Covid commenced, reigniting the covert battle against an enigmatic foe.
The old man gazed upon the little girl curled up in his lap, much like a playful kitten waiting for tender caresses. Immersed in her obsidian eyes, he felt as if he gazed upon twin portals into a cosmic universe where interconnected layers of worlds converged. His calloused hands traced her contours, from her tender fingertips to the delicate curves, a prelude to the unfolding narrative.
Nearby, her two elder brothers lay, within the confines of a six-square-meter room, yielding to the old man’s prompting to retire after a day of playful escapades within their polygonal abode. Tonight, the old man’s tale was about a wolf.
In his tale, the wolf bore a sleek coat of gray and white, akin to the cold autumn night’s clouds, solitary and yearning for the pack’s embrace. The wolf stood resolute atop a forested peak, peering down upon the illuminated city streets below, reminiscent of a scene from a Walt Disney animated film: “101 Dalmatians.” Its gaze shone like the full moon, raised high, releasing a haunting howl.
The call of the pack echoed, met by the response of the neighborhood dogs. The tense, quiet air of closed homes, dimmed lights, and desolate streets resonated with the dissonant barking as if transporting back to the inception of the industrial age, where factories were beginning to rise and the Ford brothers contemplated the invention of the self-propelled machine.
The wolf raised its head, releasing a deep, resonant howl as if it were imbibing the essence of each moonlit night. The howl was filled with anguish, a poignant farewell to someone stepping away from this transient realm. Subsequently, the dogs in the vicinity began to howl in a symphony of parting.
The howl carried reminders, designed to unburden memory… memories precisely remembered, like the accurate timing of meals, the manner of feeding, and the hopeful anticipation of satisfying sustenance.
They needed to forget the precise memories of being fed only when specific tasks were completed, the repeated rituals to foster familiarity.
They needed to forget the exact remembrance that slumber required obedience, a fitting adherence to instructions.
The howl echoed as a reminder, beckoning back to the expanse of verdant plains, with the wind brushing against their faces, hearing their own breath, the scent of lush grass, the scent of the awakened earth, the scent of the quivering prey… Those strides continued endlessly. When hungry, they ate. When thirsty, they drank. When weary, they rested. Reuniting with nature, the forests, and the mountains.
Finally, the wolf turned and retreated to the woods after savoring the moonlight, its departure dignified and proud amidst the shimmering lights. As the night dissolved, the pack of dogs in the street discovered that it was all but a fleeting dream.
A quietness fell, receding into a fitful, slumberous state. The old man embraced his three children, expressing that the tale made him feel as if he were in the wilderness, alongside the wolf and the pack of canines.
Outside, the mournful serenade of cicadas resonated, summoning companions in an exuberant chorus, marking the onset of yet another breeding season.
Saigon, June 26, 2021.