Nhật ký của cha – Julie Nên – Hoàng Sa, Trường Sa [Dad Diary – Julie Nen – Hoang Sa, Truong sa]

nhat ky cua cha, chien phan blog, chien phan

Nhật ký của cha – Julie Nên – Hoàng Sa, Trường Sa [Dad Diary – Julie Nen – Hoang Sa, Truong sa]

Nắng rọi ở cuối trời như một dấu hiệu của sự bắt đầu, mốc meo vậy đủ rồi. Lên đường thôi! 

Trên con đường, chiếc xe di chuyển mượt mà, đánh bại từng cơn gió mềm, trong khi dòng nước bên cạnh uốn lượn như đang dồn sức cổ vũ cho những tâm hồn dũng cảm đang bước đi. Những chàng trai, cô gái ấy hướng về phía trước, tiến về hướng mặt trời.

Cuộc sống bắt đầu thay đổi như…lẽ thường. Ông già, em và ba đứa nhóc bắt đầu hành trình quen thuộc vào mỗi cuối tuần, trong mùa đại dịch Covid, như thể trải qua những chuyến thăm từng ngôi nhà, nương thân từng người. Sài Gòn hiện lên như một thành phố đang lặng lẽ chìm trong sự tĩnh lặng. Những bước đi trở nên thong dong khi người ta trở về quê hương hoặc ở lại nhà theo lời kêu gọi.

Ánh nắng vẫn tỏa sáng cuối bầu trời, mốc meo đã đủ, lúc để chạy đi. 

Chiếc xe đi theo một hành trình định sẵn, cứ bám sát Trường Sa với Hoàng Sa để mà đi. Quãng đường quấn quanh, tạo nên một vòng tròn biến dạng nhưng khép kín. Bên kia con đường, những cửa hàng đã đóng cửa, vài biển hiệu “bán mang đi” còn lại. 

Màu vàng nghệ và màu trắng xanh xen kẽ, tượng trưng cho sự kết hợp của những nơi linh thiêng như ngôi chùa và nhà thờ, giữa bầu trời trong xanh. Nắng rọi xuống sông, làm cho nước mặt nước long lanh, trong khi bên bờ cỏ xanh mơn mởn như mừng thầm khi ít người dẫm đạp nên nhờ thế mà vươn lên lành mạnh, tạo thành một bức tranh thiên nhiên đẹp đến đau lòng. 

Cuộc sống thay đổi bắt con người phải đổi thay. Và đúng như thường lệ, ông già, em và ba đứa nhóc bắt đầu một chặng đường mới, một cuộc hành trình tắm nắng sau thời gian dài tạm ngừng, trú trong căn nhà nhỏ ba chục mét vuông, với một mặt bằng đa cạnh. 

Những đứa trẻ trở nên quen thuộc với tên Hoàng Sa – Trường Sa, những quần đảo xa xôi. Ông già kể lại, đó là quần đảo của chúng ta, nơi đã truyền cảm hứng cho Nguyễn Thế Kỷ viết bài thơ và nhà báo Lê Đức Hùng tạo nên giai điệu đầy tình cảm: Buâng Khuâng Trường Sa.

Nhưng những đứa nhóc không quá quan tâm đến những câu chuyện đó. Tên gọi Trường Sa, Hoàng Sa như những viên gạch dội vào dòng quá khứ, làm hiện lên những hình ảnh chinh chiến xa xưa, tò mò về ba của ông già – một người lính biệt động thành Sài Gòn năm ấy. Có gì đó yên tĩnh và tương phản trong tất cả những hình ảnh này.

Ánh nắng rọi sáng cuối bầu trời, mốc meo đã đủ. Là lúc trở về nhà. 

Chiếc xe lặng lẽ rong ruổi qua hai con đường mang tên các hòn đảo quê hương. Nó dạo quanh, thả lỏng cho cuộc sống giam mình ngột ngạt trôi đi. Qua những tán cây rải hoa nắng xuống đường, qua những dạ cầu để chơi trò “tàu vào hầm với giả tiếng còi vang” của ông già và ba đứa nhóc, qua những cơn gió đưa đẩy làn tóc của cô nhóc đang cười tít mắt như muốn nhắn với mây trời nhẹ nhàng thôi, chầm chậm chút chơi. Nó đưa tất cả về nguyên nhân, nơi chúng ta có thể cảm nhận hơi thở của đất trời, thứ mà thành phố Sài Gòn hiếm khi có được.

Những con chim bồ câu bay lên, đạp nhẹ nước trước khi ngừng lại bên kia bờ, như một lời tạm biệt và hẹn gặp lại vào một sớm mai cuối tuần. Hẹn gặp lại ở Trường Sa, Hoàng Sa, trong ánh nắng mới. Khi một thứ đi xa, thứ khác sẽ đến. Khi con người ngừng lại, thế giới tự nở hoa, giống như tự nhiên đang yêu cầu sự cân bằng.

Về nhà thôi. Có thế thôi, để thấy vài làn tóc rối, có thế thôi để nắng thấm qua người, dội xuống mấy giọt mồ hôi…hưởng một hơi thở của đất trời mà mấy khi Sài Gòn được vậy. 

Những ngày tháng này mãi trong ký ức 

Sài Gòn, ngày 20 tháng 06 năm 2021

***

The sun shines at the end of the sky like a sign of a beginning, the milestone is set. Time to hit the road!

On the path, the car moves smoothly, overcoming gentle gusts of wind, while the water by the side curves as if pushing to cheer on the courageous souls walking. Those young men and women are facing forward, progressing toward the sun.

Life begins to change as it often does. The old man, the younger one, and the three little ones embark on a familiar journey every weekend during the Covid pandemic, as if making visits to each house, embracing each person. Saigon emerges like a city quietly immersed in stillness. Steps become leisurely as people return to their hometowns or stay home in response to the call.

The sunlight still illuminates the sky’s end, the milestones are enough, it’s time to run.

The car follows a predetermined route, closely tracing Truong Sa and Hoang Sa. The path wraps around, creating a deformed yet enclosed circle. On the other side of the road, shops are closed, a few signs “for takeout” remain.

Yellow and turmeric alternating with blue and white symbolize the combination of sacred places like temples and churches against the blue sky. Sunlight shines down on the river, making the water’s surface glisten, while the green grass on the bank rustles as if quietly rejoicing as fewer people step on it, allowing it to grow vigorously, creating a stunningly beautiful natural picture.

Life changes, forcing people to change as well. And as usual, the old man, the younger one, and the three little ones begin a new segment of their journey, a sunbathing journey after a long pause, sheltering in a small square-shaped house, with multifaceted layout.

The children become familiar with the names Truong Sa – Hoang Sa, the distant archipelagos. The old man recounts that these are our archipelagos, where they inspired Nguyen The Ky to write poetry and journalist Le Duc Hung to compose the emotional melody: “Buang Khuang Truong Sa”.

But the children aren’t too concerned about these stories. The names Truong Sa, Hoang Sa, are like bricks thrown into the river of the past, bringing forth images of ancient battles, curious about the old man’s father – a guerilla soldier in Saigon back then. There’s something tranquil and contrasting in all these images.

The sunlight shines bright at the end of the sky, the milestones are enough. It’s time to return home.

The car silently roams through two roads named after homeland islands. It roams, letting life’s stifling confinement flow away. Past the trees shedding sunlight onto the road, past the makeshift tunnels where the old man and the three little ones play the “train into the tunnel with a fake whistle” game, past the winds that sway the young girl’s hair, laughing as if whispering to the gentle sky, playing slowly and gently. It takes everything back to the origin, where we can feel the breath of the land and sky, something that Saigon rarely experiences.

The pigeons take flight, lightly touching the water before pausing on the other shore, like a farewell and a promise to meet again on a late weekend morning. A promise to meet again in Truong Sa, Hoang Sa, under a new sunlight. When something goes away, something else comes. When humans pause, the world blossoms on its own, as if nature demands balance.

Home it is, just home. To feel a few tangled hairs, to let the sun soak through, to let a few drops of sweat fall… to savor a breath of the land and sky, a sensation Sài Gòn rarely receives.

These months and days forever in memory.

Saigon, June 20, 2021.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Us

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Aenean ac lorem pretium, laoreet enim at, malesuada elit.

Social Links