Con phải cố gắng lên
[Nhật ký của cha] Nên – Con phải cố gắng lên!
Hai bàn chân đạp về phía sau tạo lực như ra lệnh, còn hai cánh tay vung lên trời giống như đôi chim mới bắt đầu cất cánh, một vài sợi tóc nhẹ lay như khều nhẹ vào cổ của ông già như thể nhắc nhở rằng hãy đạp gió, tung cánh bay lên. Ông già như một thú cưỡi lượn tung trời, đạp gió, bay cùng cô bé.
Cô nhóc hí hửng vì có trò chơi mới. Nhong nhong, ba là con ngựa!
Cô nhóc áp mặt vào mặt ông già. Tóc dài và tóc ngắn bắt đầu nói chuyện với nhau; trái hẳn với mái tóc xù của một công chúa Brave tung tăng trên lưng ngựa; nàng công chúa cá tính muốn phá bỏ những định kiến dành cho phái nữ do Brenda Chapman sáng tạo được Walt Disney dựng thành phim, là mái tóc dài mềm mại, từng sợi thong thả nẹp qua cổ ông như làm cho nói rằng, “Hãy cứ đi thôi, rồi sẽ tới”
Trong cuộc hành trình đầy khó khăn và thách thức của cuộc sống gia đình, ông già luôn cố gắng truyền đạt thông điệp lạc quan và động viên cho con gái của mình, như một nguồn sức mạnh không ngừng tràn đổ.
Cô nhóc nằm trên lưng ông già. Ông già điều chỉnh tư thế trước khi bước tiếp; cô nhóc cứ lắc lư như đang điều khiển ngựa đi nước kiệu tung gió trời bằng qua những cánh đồng xanh dưới bầu trời trong lành và nắng long lanh một màu thủy tinh óng ánh như công chúa tóc xù Brave tung vó ngựa và luyện tên trong những khung cảnh đầu lôi kéo khán giả, Ông già và cô nhóc. Bắt đầu tập luyện cho những bước đi của ngựa phi.
Bước khớp đầu tiên, hơi lạnh từ nền gạch thấm vào lớp da và đến xương, tạo ra tiếng kêu rùng rợn; như là ngựa đang băng qua mặt hồ băng giá trong mùa đông, trên bề mặt một tấm kính khổng lồ tự nhiên, ngựa đang cố gắng giữ thăng bằng. Cô nhóc nhẹ nhàng đưa đầu lên và xuống, như một nài ngựa tài ba.
Bước khớp thứ hai, má phúng phính, “mềm, mềm” như mô tả của hai ông anh về cô nhóc; đặt lên má ông già, như cách một người điều khiển dỗ dành chú ngựa dễ thương của mình rằng “Hãy tiến đi, chúng ta cùng đi.” Bước tự tin lên, chúng ta sẽ cùng tiến bước.
Ngựa tiếp tục di chuyển, bổng nhiên kêu lên “ụm bò!” Ông già và cô nhóc lướt thảo nguyên, gói trọn trong một…căn phòng vừa trọn 12m2, ấy vậy mà xa xôi như một cuộc hành trình qua rừng rậm, qua qua suối bằng những âm thanh tự tạo để tạo đà tốc độ cao. Cô nhóc hòa cùng niềm vui, đặt toàn bộ cơ thể lên lưng của ông già và lắc lư như ngựa vượt qua những chướng ngại vật trên đường đi.
Thế giới bắt đầu mở ra! Họ đi từ lâu đài ra rừng rậm, gặp hai con gấu đang chờ đợi, giống như câu chuyện của công chúa Brave phải vượt qua, chiến đấu để giải thoát mẹ và anh trai của mình khỏi lời nguyền biến họ thành gấu. Cô nhóc hò hét và tiến lên; những âm thanh chưa rõ lời. Ông già vừa phi vừa lượm từ con trẻ, sợ khẽ đánh rơi một vài từ, rồi nhật ký ghi lại sót đi thì hụt mất một ấu thơ con.
Cuộc chiến tàn! Nghỉ ngơi. Cô nhóc trở về với lâu đài, chẳng buồn thay một bộ xiêm y, cứ y thế bước ra khung cửa, thả dòng mắt nhìn xuống cảnh vật của xung quanh, như muốn nói rằng: có những điều quen thuộc cần phải giữ gìn.
Tàn cuộc chiến! Ngơi nghĩ. Chú ngựa ngưng tiếng ụm bò, từng bước, từng bước tiến đến cạnh cô nhóc tóc dài đen mượt; đặt mông ngồi cạnh xuống, hai chân chống về phía trước. Bầu trời đêm yên ả! Ông già bắt đầu lắng nghe cô nhóc; tập những chữ ê a! Ông già ghé qua tai cô nhóc. Thì thầm. Con phải cố gắng lên!
Cuộc sống được so sánh với một cuộc phiêu lưu, và cha con như hai hiệp sĩ đang luyện tập, chuẩn bị cho những cuộc đối đầu với khó khăn và thách thức. Không khí trong phòng tràn đầy sự sôi nổi, giống như khi ngựa phi qua cánh đồng rộn ràng và dũng mãnh. Những bước tiến lên cứ thế diễn ra, như ngựa vượt qua tầng băng giá mùa đông, mạnh mẽ và kiên định.
Bước chân của cô bé tràn đầy tự tin và quyết tâm, giống như một nài ngựa lâu năm khéo léo dỗ dành chú ngựa đáng yêu. Cuộc hành trình tiếp tục như một cuộc đua qua rừng rậm, nơi có những thử thách và khó khăn, giống như câu chuyện của công chúa Brave. Ông già và con gái cùng nhau đối mặt với những khó khăn, hòa mình vào những trận chiến vĩ đại.
Cuối cùng, cuộc hành trình này đã mang lại một thế giới rực rỡ và tươi đẹp, giống như khi công chúa Brave tung vó ngựa trong những khung cảnh đẹp đẽ. Cha và con gái, bằng tình thương và nỗ lực, đã tạo ra một bản hòa nhạc độc đáo về cuộc sống gia đình, tràn đầy hy vọng và sự phấn khích. Và thông điệp cuối cùng từ cha đến con gái là luôn phải nỗ lực, dù có khó khăn nào. Cố lên nhé con gái.
***
His two feet pushed backward with a commanding force, while his arms reached for the sky like a pair of birds taking flight. A few strands of hair, light as feathers, danced delicately around the neck of the old man, as if reminding him to ride the wind and soar. The old man was like a skilled rider, soaring through the sky, riding the wind, flying with the little girl.
The little one was thrilled to have a new game. “Giddy up, Papa!”
She pressed her face to his. Long hair and short hair began to converse with each other; quite the opposite of the wild tresses of a Brave princess galloping on a horse, it was soft, each strand gently draped over the old man’s neck, as if saying, “Just keep going; you’ll get there.”
In the midst of a journey filled with difficulties and challenges in family life, the old man always tried to convey an optimistic message and encourage his daughter, like an ever-flowing source of strength.
The little girl lay on the old man’s back. The old man adjusted his posture before taking another step; the little girl rocked as if controlling a ceremonial horse, feeling the wind blow through the green fields under the pure and sparkling sky. It was like the Brave princess with wild hair riding her horse and practicing archery in the captivating scenes, captivating the audience. The old man and the little girl. They began to train for the galloping steps.
The first joint, the coldness of the floor seeping through the skin to the bones, creating a chilling sound, like a horse crossing an icy lake in winter, on a giant natural mirror. The horse was struggling to maintain balance. The little girl gently raised and lowered her head, like a skilled rider.
The second joint, chubby cheeks, “soft, soft” as described by the young ones about the little girl. Placed on the old man’s cheek, it was as if she was coaxing her adorable little horse, saying, “Go on, we’ll go together.” A confident step forward, we’ll move together.
The horse continued to move and let out a cheerful “moo!” The old man and the little girl roamed around the room, as distant as a journey through the wilderness, wading through a stream with self-made sounds to gain momentum. The little girl joined in with joy, placing her whole body on the old man’s back and rocking like a horse leaping over obstacles on the way.
The world began to unfold! They journeyed from the castle into the deep woods, encountering two bears waiting as if from the Brave princess’s story, where they had to fight to free their mother and brother from a curse turning them into bears. The little girl screamed and advanced, her words indecipherable. The old man both soared and collected words from the children, fearing he might drop a few along the way and then recorded the gaps in his journal.
The battle was over! Rest. The little girl returned to the castle, not bothering to change into a fancy dress, maintaining her current attire, as if to say, “Some things familiar need to be preserved.”
The battle was over! Rest. The horse ceased its “moo” sounds and slowly, step by step approached the side of the girl with long, sleek hair. He sat down beside her, two legs propped forward. The night sky was calm! The old man began to listen to the little girl; they started practicing some words. The old man whispered, “You must keep trying.”
Life was compared to an adventure, and father and daughter were like two knights in training, preparing for the challenges and trials ahead. The room was filled with excitement, much like when a horse galloped through the fields with determination. The steps forward continued, much like a horse crossing an icy winter landscape, strong and steadfast.
The girl’s steps exuded confidence and determination, just like a skilled rider gently coaxing her beloved horse. The journey continued, much like a race through the wilderness, where there were challenges and difficulties, akin to the story of the Brave Princess. The old man and the daughter faced hardships together, immersing themselves in epic battles.
Finally, this journey brought forth a world that was vibrant and beautiful, much like when the Brave princess rode her horse through enchanting scenes. Through love and effort, the father and daughter had created a unique melody of family life, filled with hope and excitement. And the final message from father to daughter was always to keep striving, no matter the challenges. Keep going, my daughter.