Nhật ký của cha – Julie Nên – Âm Nhạc [Dad Diary – Julie Nên – Music]

nhat ky cua cha, chienphan, chien phan blog, julie nen

Nhật ký của cha – Julie Nên – Âm Nhạc [Dad Diary – Julie Nên – Music]

Ông già ngồi sát bên cô nhóc, tạo nên một sự gần gũi, và cô nhóc kỹ lưỡng kéo cánh tay đang gõ phím của ông, đặt môi nhẹ lên tay ông, thở một hơi sâu rồi nhấn dịu cái mũi nhỏ, có màu hồng nhạt như mận Hòa An mới chín. Sài Gòn trong bức tranh của họ đang bị mưa chiều rải rác, nước lan tỏa trên đường phố, còn người tham gia giao thông thì đang bám sát theo lối riêng của mình.

Đồ Rê Son

Thằng nhóc Merci chuyển sang hợp âm La thứ. Thanh âm cài với âm thanh. Những tiếng ồn của thành phố hòa quyện vào nhạc, tiếng từ TV, cùng với hương vị xì xèo của món đang nấu. Cô nhóc trở lại vị trí của mình, đôi chân xòe ra, đặt ngang trên chiếc ghế, nhịp nhàng như việc nhịp chân hoặc tay xòe. Cười đùa và nhấp nhô như con bướm.

Miệng cười và những tiếng nói nhỏ như sóng nhẹ vỗ bề, chẳng rõ một thanh âm. Ông già cố gắng lăng nghe như sợ rớt từ, lọt chữ, gom từng tiết, nhặt từng âm như kiểu nặng nhặt, chặt bị.  Thời gian, tận dụng hết khả năng của nó. Ông già nhìn sang cô nhóc; đưa đôi mắt kẻ màu thời gian nhìn qua gương mặt tròn với tóc xõa hai bên vai. 

Cô nhóc lại kéo nhẹ cánh tay gõ phím của ông, ôm ấp cánh tay như chiếc gối thỏ đưa vào giấc ngủ mỗi đêm, áp má và đặt mũi mình lên đấy và đón lấy nó như làm gối đỡ mỗi đêm, áp môi lên nó, hít một hơi, dí cái mũi nhỏ và hồng như mận chín, như năng chặt nhặt bị những gì quý giá nhất của đời mình; mấy tâm hồn trẻ lớn lên cùng ông già. Thời gian sợ vụt mất nên cố gắng ấp ôm. 

Cô nhóc đang muốn điều gì từ ông già? Ông già ngừng gõ phím một lúc, chú trọng vào những từ ngữ, chạm vào cảm xúc đã trôi qua. Cô nhóc nghiêng đầu, mắt đen lấp lánh như đã khám phá ra một điều gì đó độc đáo từ sâu bên trong, thức tỉnh một sự hứng thú đã ngủ yên, mơ màng, và tự bao giờ, nó bắt đầu. Ông già nhặt từ, ghép lại, lặp lại.

Do Sol Mi, Mi Re Sol.

Nó là Đô Mi.

Mi Rê Sì

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bàn phím, tổ hợp phím cứ thể ngân lên trong không gian của ánh sáng vàng tỏa ra hơi ấm có phần hòa với hương tỏa bay lên của món thịt vừa bắt dầu và gia vị của cá biển chưng lâu, tươm một màu vàng ruộm.

Chơi, chơi… cô nhóc cười cười, đôi mắt đen tỏa sáng, như kiếm tìm điều đặc biệt, khám phá sự kỳ diệu từ bên trong, khơi gợi một niềm hứng thú đã ngủ lâu, ngủ quên… từ bao giờ, mà giờ đã tỉnh dậy. Ông già nhặt từ, gọm, nhặt tiết, lụm âm lặp đi lặp lại.

Cô nhóc đang có ý định gì đó, và ông già muốn hiểu rõ nó, muốn thả mình vào cảm xúc cùng với cô nhóc của ông.

Mi Sól Mi, Mí Rê Sì.  

Là Đô Mí. 

Ngón tay luyện phím, lướt lại và chuyển nhanh hợp âm, thằng nhóc cứ thế lướt ngón tay chưa thuộc hết bài. Không cần phải giải thích, chỉ có điều nó diễn ra ở đó, giữa ông già và cô nhóc. Có lẽ cô nhóc đã chán ông già, nhấc đầu bỏ ra bếp để bắt đầu nấu bánh trên đôi chân sáo bước đi khi bột ủ đã đủ phút, bắt đầu được nhồi tiếp. Thằng nhóc Lavie bỏ lại chiếc TV, chạy đến hỗ trợ nhồi bột và tạo hình những chiếc bánh mềm mịn yêu thích của mình. Cô nhóc muốn tạo nên những hình dạng trong một ngày mưa ẩm ướt tại Sài Gòn, tiếng nhạc vẫn cứ thế vang lên như cách để tạo vị ngọt ngào cho bánh vào lò tỏa hương thơm phức.

Giai điệu bắt đầu ngân lên. Một bài nhạc cũ, quen đến mấy đời.

Cháu lên ba, cháu đi mẫu giáo.

Cô nàng bỏ ông già lại, đặng mình vào cái ghế, ngồi bên cô giáo trong giờ giải lao của thằng nhóc Merci. Cô nhóc bước vào không gian, nở nụ cười, và bắt đầu nhảy.

Tung chân,

Cười. 

Một bài nhạc khác. 

Chiếc đèn ông sao. 

Cười,

Tung chân. 

***

The old man sat beside the little girl, creating an intimate atmosphere. The little girl meticulously took his arm, placed her lips gently on his hand, took a deep breath, and softly pressed her tiny nose, which was as pale pink as a ripe Hoa An plum. In their picture, Saigon was sporadically drenched in the evening rain, water meandering through the streets, and commuters closely following their own paths.

Do Re Son

The boy, Merci, switched to the A major chord. The sound intertwined with the noises of the city – the TV sounds, and the sizzling aroma of a cooking dish. The little girl returned to her position, her legs hanging over the edge of the chair, rhythmically moving as if it were a dance, her hands fluttering.

Laughter and whispered words flowed gently like small waves. The old man tried to listen carefully, as if he was afraid of losing words, collecting each precious piece of language, savoring each word. Time, feared for its fleeting nature, was embraced with every moment.

The old man glanced at the little girl. His experienced eyes looked at her round face with hair falling on both shoulders. The little girl gently pulled the old man’s arm, as if embracing it like a cherished pillow she slept with every night, pressing her cheek and her tiny nose, as pink as a ripe plum.

What did the little girl want from the old man? The old man paused his keystrokes, focusing on the words and the emotions that had just passed. The little girl tilted her head, her dark eyes sparkling as if she had discovered something unique deep within herself, awakening a long-dormant curiosity that had been asleep for so long, so dormant that they could barely remember when it had begun. The old man picked up words, assembled them, and repeated.

Do Sol Mi, Mi Re Sol.
It is Do Mi.

Mi Re Si

His fingers gently moved over the keyboard, creating a harmony of sounds and lights, their warmth intermingled with the aromatic scent of the seared fish and the cooking spices. The little girl laughed and played, her eyes shining as if she had touched something extraordinary, unlocking a long-dormant curiosity, waking up from a dream, starting she knew not when. The old man gathered words, repeating them, putting together the lyrics in a poignant manner.

Do Sol Mi, Mi Re Sol.
It is Do Mi.
Mi Re Si
His nimble fingers danced across the keys, creating harmonious melodies, and the aroma of the freshly cooked dish wafted in the air. Play, play… the little girl giggled, her eyes shining with an excitement that had been dormant and long forgotten, awakened by some intangible spark. The old man picked up words, put them together, and repeated the phrases.

Do Sol Mi, Mi Re Sol.
It is Do Mi.

Mi Sol Mi, Mi Re Si.
The little girl had started to dance. Her laughter filled the room as she jumped around with delight, not having a care in the world.

The old man watched the little girl, embracing each precious moment as if he were afraid of losing time. Time, an ever-elusive entity, was a constant concern for him. He yearned to understand what the little girl wanted, to become one with her emotions.

Mi Sol Mi, Mi Re Si.
It is Do Mi.

His fingers continued to glide across the keys, producing beautiful harmonies that filled the room with warmth and comfort, just like the delightful aroma of the slowly simmering seafood dish. The little girl reveled in her play, unleashing her long-suppressed enthusiasm and creativity.

Do Re Mi, Mi Re Sol.

Another melody resonated in the air. The room came alive with music and energy, as if a starry night had descended upon it. The little girl laughed, danced, and twirled, savoring every moment of the magical experience.

Cháu lên ba, cháu đi mẫu giáo.
The girl left the old man behind, joining her teacher during the break in Merci’s kindergarten class. She playfully hopped to the rhythm of the music.

Lifting her feet,
Smiling.

Another song began to play, and the room was filled with the twinkle of starlight.

Laughing,
Lifting her feet.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Us

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Aenean ac lorem pretium, laoreet enim at, malesuada elit.

Social Links