Nhật ký của cha – Julie Nên – Chuyện quê [Dad Diary – Julie Nên – The Village Story]

nhat ky cua cha julie nen, chien phan

Nhật ký của cha – Julie Nên – Chuyện quê [Dad Diary – Julie Nên – The Village Story]

Ông già chuyển hướng. Dừng lại trước trang sách “Ô Nhục” đang viết về vị giáo sư đa tình đứng trước sự bế tắc, không biết phải làm gì với Lucy, cô con gái bé bỏng của ông. Cô con gái muốn tự quyết định cuộc đời mình ở một đất nước xa xôi, nơi tiềm ẩn rất nhiều rủi ro. Ông già ngắm nhìn cô con gái của mình ở đời thực.

Họ đang ngồi cách xa nhau, khoảng cách chừng 4 mét. Cả hai dựa lưng vào những chiếc ghế đá cũ kỹ. Không gian xung quanh âm nhạc bắt đầu nổi lên.

Gió thổi mạnh, làm lá cây kêu xào xạc. Chim hót líu lo, gọi đến mùa mới. Cô nhóc ngồi đung đưa chân, miệng nói mấy từ chưa ráp được thành lời, âm tiết lọt thỏm trong không gian xung quanh. Ông già rướn nhẹ đôi tai mình về hướng cô nhóc.

Chơi, chơi, chơi… Ráp vần và nhấn giọng cho từng lời.

Ông già chỉ về bầu trời, nơi có những đám mây đen đang kéo đến, báo hiệu một cơn mưa đang tới. Một cơn mưa cuối hè. Lễ này, cô nhóc sẽ về quê cùng với mấy người anh của mình. Thế là cô rất hạnh phúc.

Cô nhóc ngồi đung đưa chân mạnh hơn, hay cánh tay cũng bắt nhịp lên xuống cùng. Cô đang rất hào hứng.

Cô nhóc ngân nga, như ngậm âm thanh để từ từ phát ra từ trí óc của mình.

Ông già ngồi đó, vừa ngồi góp chuyện bằng cách điều phụ từ cho cô nhóc nói tròn câu, vừa ngửi mùi cỏ dại quanh nhà. Mùi này rất rõ như dấu vết để tìm về đoạn đường giữa hai nhà: nội và ngoại. Hơi thở của đất trời hòa quyện với cỏ cây.

Ông già bắt đầu nói về vị. Ông già nghĩ về những điều cô nhóc Lucy trong truyện đã trải qua, bắt đầu tạo ra một tương lai ảo ở nơi xa xôi, gắn kết nó với hiện tại.

Ông già tự hỏi liệu cô nhóc Julie Nên của mình, mài này sẽ lớn lên và bay đi khắp nơi, hay vẫn ở bên ông và vợ ông. Cô nhóc của ông già.

Ông già tự nhủ, liệu rằng mai này khi cô nhóc Julie sẽ lớn lên và trong mấy lần cùng nhau đi khắp nơi, lên núi rồi xuống biển. Ông già thích núi, còn em – vợ ông già thích biển. Cuộc trò chuyện về chuyến phiêu lưu luân phiên giữa biển và núi ở mỗi đêm về.

Nên giờ, trong không khí quê nhà, ngọt ngào như quả chín trên cành sáng sương, đang chờ đợi để được ăn. Đôi má hồng như đào, đang đọng sương.

Cô nhóc vẫn tiếp tục đung đưa chân, nói liên tiếp những từ ngữ không rõ ràng. Ông già đã trải qua nhiều thời kỳ, bất chợt thấy mình giống như giáo sư trong một tâm trạng bất thường, dành tình yêu vô hạn cho cô con gái mình. Cô nhóc ngồi đó đang đung đưa đôi chân nhỏ, không chăm chỉ nghe câu chuyện của ông.

Em bước ra hiên nhà; thấy ông già và cô nhóc trò chuyện với nhau, tham gia vào câu chuyện bằng mở đầu là không khí ở quê nhà. Tưởng thưởng ở một tương lai, em – vợ của ông già muốn được trở lại xứ sở sương giá của miền núi cao Đà Lạt. 

Ông già cười, ngắm nhìn cô nhóc nhỏ mãi mê đung đưa đôi chân nhỏ, chẳng thiết tha đến câu chuyện của hai vợ chồng. 

Bầu trời đang đen lại, gió đưa đám mây trôi, và trời đang chuẩn bị mưa. Ông già đón đợi cơn mưa, cơn mưa cuối mùa. Mùi cỏ dại vẫn tồn tại ngọt ngào như nước sữa mẹ trong nhiều năm qua.

Cô nhóc của ông già bắt đầu ngân nga một số giai điệu. Ông già đang chờ đợi một cơn mưa, biết đâu vào những ngày mưa, cha con lại có những buổi tắm mưa ngoài trời. Trong những tâm tư của họ, ông già và vị giáo sư cảm thấy họ đang cùng trong tâm trạng của một ông già dành tình yêu cho đứa con gái của đời mình mà không cần phải nói lời nào.

***

The old man shifted his attention. He paused before the pages of “Shame,” a book chronicling the passionate professor’s dilemma. He was facing a crossroads, unsure of what to do with Lucy, his delicate daughter. She yearned to chart her own path in a distant land filled with numerous uncertainties. The old man gazed at his real-life daughter.

Story pin image

They sat apart, a gap of approximately 4 meters between them. Both leaned back in their worn stone chairs. The surroundings began to hum with music.

A strong wind rustled the leaves, creating a gentle chorus. Birds sang their melodies, ushering in a new season. The little girl sat, her legs swinging, her words still forming, each syllable echoing in the surrounding space. The old man cocked his ears in her direction.

“Play, play, play…” Rhymes and emphatic intonations made up her words.

The old man gestured towards the sky, where dark clouds were rolling in, signaling an impending rainstorm, a late-summer downpour. Today, the little girl was going back to the countryside with her older siblings. She was ecstatic.

She sat, swinging her legs more energetically, her arms following the rhythm. She was exhilarated. She hummed as if her voice was struggling to emerge from her thoughts.

The old man sat there, helping her form complete sentences by supplying the missing words, all while inhaling the scent of wild grasses around the house. The scent was vivid, like the path connecting the inner and outer worlds, a fragrance that lingered in the air. The land’s essence merged seamlessly with the greenery.

He spoke of flavors, reflecting on what the girl, Lucy, had experienced in the story. He began crafting an imaginary future in a far-off place, tying it to the present.

He wondered if his daughter, Julie Nen, would grow up to venture across the world or remain by his and his wife’s side. She was his little girl.

He told himself that perhaps, as she grew older, in their shared escapades, they’d journey from the sea to the mountains and back again. The old man loved the mountains, and his wife adored the sea. Their nightly tales alternated between the two landscapes.

Now, in the sweet-smelling, nostalgic air of their homeland, resembling a ripe fruit glistening with morning dew, they savored a moment waiting for lips to taste. Rosy cheeks resembled ripened peaches adorned with dewdrops.

The little girl continued swinging her legs and spoke a string of unclear words. The old man, who had experienced various stages of life, suddenly found himself in a professor-like role, immersed in the extraordinary feeling of boundless love for his daughter. The little girl sat there, swinging her petite legs, her attention only halfway fixed on his story.

She stepped out onto the porch and felt a connection to their conversation, initiated by the atmosphere of their homeland. In her hopes for the future, the old man’s wife wished to return to the misty, highland paradise of Dalat.

The old man smiled and watched the little girl sway back and forth, completely engrossed in her activity, seemingly unconcerned about the stories of her parents.

The dark clouds returned, winds carried the clouds away, and the sky prepared for a downpour. It was the last rain of summer. The scent of wild grasses lingered, as sweet as mother’s milk throughout the years.

The old man’s little girl began to hum a few tunes. The old man waited for the rain, perhaps on rainy days, father and daughter would have outdoor showers, sharing moments of loving silence. In their thoughts, the old man and the professor found themselves enveloped in the warmth of boundless love, one that needed no words to express.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Us

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Aenean ac lorem pretium, laoreet enim at, malesuada elit.

Social Links