Nhật ký của cha – Julie Nên – Ngôi nhà trên núi [Dad Diary – Julie Nên – The house on the hill]

nhat ky cua cha Julie Nen, ngoi nha tren nui, chien phan, chien phan blog

Nhật ký của cha – Julie Nên – Ngôi nhà trên núi [Dad Diary – Julie Nên – The house on the hill]

Những viên gạch lấp lánh, xếp liền kề nhau, long lanh đủ màu sắc như cầu vồng tạo nên một đường đá dưới chân đi. Ông già kề bên cô nhóc, bước chậm từng bước, nhẹ nhàng như việc đặt lòng vào từng bước chân.

Những viên gạch xanh, đỏ, vàng… lung linh chuyển sang bạc do thời gian nhuộm màu. Cỏ bắt đầu xen lẫn giữa những viên đá, trải dọc cả con đường dẫn lên đồi cao. Cỏ đan xen với cây xanh già, tạo bóng mát. Lá cây reo rắt, chào đón ông già như một lời chào hỏi khi bước vào hành trình khám phá ngọn núi, với biển rì rào bên dưới như muốn nói với sóng biển rằng ông già đang từng bước trên con đường cao vút.

Cô nhóc đón ông già bằng một nụ cười. Đó là một nụ cười rạng ngời, trên môi cô nhóc, nơi căn nhà dựng lên với sàn nhà chỉ cách mặt đất một bậc tam cấp. Tất cả được làm bằng gỗ thông già, trải lớp sơn trắng nhẹ. Thời gian đã làm cho nó bóng loáng như mới như vừa đánh vecni. 

Ông già và cô nhóc có những ánh mắt gặp nhau. Ông già nhìn cô nhóc, và thấy cô nhóc đã trở thành một thiếu nữ, đang sống vui vẻ giữa ngọn núi và đồi, với vẻ tươi trẻ của tuổi thanh xuân. Gương mặt trắng, đôi má hồng, mái tóc dài bay theo làn gió nhẹ, tạo nên một hình ảnh thanh xuân mới nở. Rạng rở yêu thương. 

Như một tam giác vuông, ông già bước theo cạnh nghiêng của đời, dựa vào núi cao kia. Cô nhóc vẫn tiếp tục công việc xây dựng ngôi nhà của mình. Ông già đặt tấm thân khắc khổ ngồi xuống cạnh đó, lấy quyển sách ra để đọc và viết chú thích lên quyển tay của mình. Ông ta thả mây khói lên trời mỗi khi nghỉ ngơi, như là biểu tượng của sự tự do.

Ông già nói: “Con gái ơi, hãy cho ba một phòng để đọc sách nha!”

Cô nhóc nhìn lên, cười, và sau đó tiếp tục công việc của mình.

Thoáng chốc, ông già đi vào căn phòng đọc sách của mình. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào góc phòng, tạo nên một góc bình yên với ánh nắng, cỏ, và lá cây từ núi đồi hoang liêu. Kệ sách chứa đựng nhiều quyển sách mới cũ. Ông già lôi ra một quyển sách cũ và bắt đầu đọc lại, như việc gặp lại một người bạn thân lâu ngày chưa gặp. Tưởng đã phôi phai ai hay gặp lại càng thêm mặn mà.

Nghe. Tiếng trẻ con vui vẻ từ ngoài trời. Nụ cười và tiếng nói về cuộc sống hàng ngày, về trẻ con, về mảnh vườn phía sau nhà, hoặc đôi khi chỉ về một bông hoa mới nở… và sau đó là tiếng cười. Tiếng dương cầm vang lên sau buổi trò chuyện, trong căn nhà gỗ giữa thiên nhiên hoang dã. Tiêu diêu tự tại. 

Cô nhóc của ông già đã trở thành một thiếu nữ, có cuộc sống của riêng mình với những người yêu thương. Ông già ra ngoài và nhìn cô nhóc, nói: “Cảm ơn con đã cho ba ở nơi này!”

Ông già tiếp tục: “Con gái ơi, chúng ta cần một chiếc xích đu trước cửa nhà!”

Cô nhóc nhìn lên, cười và sau đó tiếp tục công việc của mình.

Khung cảnh đột ngột thay đổi. Trong im lặng, ông già ngồi đón nắng chiều vươn hiên nhà, vươn chân ra cắm xuống đất, và cô nhóc của ông đã tham gia vào việc đẩy chiếc xích đu. Tiếng xích kết hợp với tiếng chim hót khi mặt trời dần lặn, tạo nên âm thanh êm dịu, như là một giai điệu của trời. Êm đềm và lắng đọng tựa hồ như trăng rơi xuống hồ. 

Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi. Cô nhóc vẫn chăm sóc ngôi nhà trên đồi, giữa núi rừng phiêu du.

Ông già đưa cô nhóc lên cao, đối diện nhau, và nhìn vào đôi mắt ấy. Ông già đặt má lên má cô nhóc. Bỏ lại đống gạch lego còn xếp dở dang thành hàng, đất sét nhiều màu kết hợp thành một tác phẩm nghệ thuật trên đỉnh.

Thì thầm như ông già tự hỏi: “Nhớ con Jean Louise Fournier từng hỏi: Ba ơi, mình đi đâu!?”

Thì cô nhóc ơi, ông già sẽ không cần đợi để hỏi: “Đi đâu thì chúng ta cùng đi!

***

The sparkling bricks, arranged side by side, shimmered with a multitude of colors, much like a rainbow, forming a stone path at their feet. The old man walked alongside the little girl, taking slow, gentle steps, as if placing his heart into each footfall.

The green, red, and yellow bricks began to glisten like silver over time. Grass started to intertwine among the stones, spreading along the path leading up the hill. The grass is entwined with the ancient trees, casting a cooling shade. The leaves rustled in greeting as the old man embarked on his journey to explore the mountain, with the roaring sea below seemingly conversing with the waves, indicating that the old man was ascending on the lofty path.

The little girl welcomed the old man with a radiant smile. It was a smile of youth, and they stood in front of a house elevated from the ground by three wooden steps, painted with a light coat of white that made it glisten as if just freshly painted.

The old man and the young girl exchanged glances. The old man saw a radiant young woman, living joyfully amidst the hills and fields, with the freshness of youth displayed on her white face, rosy cheeks, and long hair that danced in the gentle breeze, giving the impression of newly blossoming youth. Love shone brightly.

Like a right-angled triangle, the old man followed the slanted edge of life, leaning on the high hill. The little girl continued her work of constructing her house. The old man placed his rugged figure on a nearby stone and sat down, taking a book to read and adding notes to his notebook. He released smoke into the air from time to time, as a symbol of freedom.

The old man said, “Dear daughter, give me a room to read, okay?”
The little girl looked up, smiled, and then continued her work.

In a moment, the old man entered his reading room. The light from the window illuminated a corner with sunshine, grass, and mountain leaves. The bookshelf held many old and new books. The old man took an old book from the shelf and began to read it again as if meeting an old friend, thinking it had faded over time, but the reunion made it more vivid.

Listening to the sounds of children playing outside, the old man smiled. Their laughter and conversations about daily life, children, the backyard garden, or sometimes just a newly bloomed flower filled the air with laughter. The sound of a piano played in the background, within the wooden house amidst the wilderness.

The young girl of the old man had become a young woman, with her own life and loved ones. The old man went outside and looked at the young woman. He said, “Thank you for having me here.”

The old man continued, “Dear daughter, we need a swing in front of the house!”
The young girl looked up, smiled, and then resumed her work.

The scene changed abruptly. In silence, the old man sat under the evening sun on the porch, stretching his feet onto the ground. The young girl had joined him, pushing the swing back and forth. The sound of the swing’s chains, combined with the evening song of the birds, created a soothing, lingering melody, like a moon falling into the lake.

Outside, the rain began to fall. The young girl continued to care for the house on the hill, amidst the wandering hills and forests.

The old man raised the young girl higher on the swing, and they looked into each other’s eyes. The old man leaned his forehead against hers. Left behind were the LEGO bricks scattered, forming an abstract piece on top.

In a whisper, the old man remembered when Jean Louise Fournier asked, “Daddy, where are we going?”

Then the young girl replied, and the old man didn’t need to ask, “Wherever we go, we’ll go together!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Us

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Aenean ac lorem pretium, laoreet enim at, malesuada elit.

Social Links