Nhật ký của cha – Nên Julie – Ông già bệnh [Dad diary – Julie Nên – The father got sick]

nhat ky cua cha chien phan

Nhật ký của cha – Nên Julie – Ông già bệnh [Dad diary – Julie Nên – The father got sick]

Đế đó Lavie làm! Thằng nhóc Lavie giọng cao bực bội. Bao nhiêu năm rồi tính từ lúc biết nói; thằng nhóc chậm nói chẳng buồn gọi một tiếng “anh”, dù ông già chỉnh không biết bao lần, thằng nhóc của ông già vẫn vậy. 

Ông già đang nằm mệt mõi trên một tấm nệm dày. Ông già lắng nghe âm thanh cuộc sống của mình, những phút giây quý báu ẩn sau những yêu thương và lo lắng.

Đó. Làm đi. Biết làm không mà đòi làm! Thằng nhóc Merci giọng cũng chẳng ưng. Thằng nhóc luôn nhường nhịn em mình; như thể câu nói áp đặt vào “làm anh khó đấy, phải đâu chuyện đùa”. Thằng nhóc cứ phải nhẫn nhịn đứa em từ yêu cầu của em và ông già; như thể để cho yên, không phải nghe tiếng kêu gào. Thằng nhóc Lavie biết cách sử dụng vũ khí “gào thét” một cách thành thạo.  

Thằng nhóc em – Lavie đủng đỉnh bước đi; sự tập trung thể hiện trên gương mặt, đôi chân mày đâu lại với nhau, đôi mắt nhìn thẳng về một hướng, đặc biệt là đôi môi chu ra trong lúc đôi bàn tay bắt đầu lật qua, lật lại chiếc khăn đang hòa cùng với nước. 

Thằng nhóc anh – Merci trở lại công việc của mình, vắt chiếc khăn ấm; nhẹ nhàng để những giọt nước không vương vãi ra khỏi bàn, đặt lên trán ông già. Hôm nay, tất cả phải ở nhà. Ông già nằm một góc, nhiệt độ tăng cao. 

Sài Gòn cuối tuần chỉ ở nhà; khác xa với mọi lần, ông già, em và ba đứa nhóc; chở rong ruổi trên những con đường phố thị thênh thang, ngập tràn người đi; điểm đến là quán phở của ông bà tư của thời gian gìn giữ. Nhờ thuê nhà mà vợ chồng biết quán phở; ăn từ lúc mới lấy nhau, giờ chở thêm ba đứa, cứ thế trở thành điểm hẹn cuối tuần trước khi ra một quán cafe ngồi đấy thưởng thức ngày cuối tuần. 

Cô nhóc Nên ngồi một góc. Tẽn tò. Nhìn ông già từ xa, cô nhóc không biết vì sao mình phải tránh xa ông già, ngở ngàng như một nàng Belle lần đầu tiên bắt gặp chàng hoàng tử bị lời nguyền dưới lốt quái vật; cứ thể cô nhóc ngồi lặng lẽ như thể đếm nhịp thời gian và quan sát mấy việc làm của ông anh.

Nhờ bệnh, ông già có thể lắng nghe rõ ràng mọi thanh âm, tiếng cầu thang gỗ kêu lên ken két dưới mỗi bước chân, tiếng của nồi canh em nấu dưới lầu đang sôi sùng sục. Âm thanh của nếp nhà dội lên lầu.

Như một gã khó nuôi, ông già nằm trên giường và bắt đầu chu trình hạ sốt “tự nhiên” quen thuộc. Uống nhiều nước và đắp khăn. Ông già không thể uống được thuốc hạ sốt; hệ lụy của một thời phổ thông nốc thuốc vô tội vạ, cứ hắt hơi sổ mũi là chạy ngay ra nhà thuốc, mua paracetamol mà uống vào, dần dà tích tụ gây thành phản ứng thuốc, âu cũng là một minh chứng cho sự lạm dụng thuốc quá đà. Cơ thể không có cơ hội để tự chữa lành. 

Ông già muốn nhanh chóng khôi phục lại ở một dịp cuối tuần. Cơ thể ngoài việc biểu hiện sốt, sự mệt mỏi và uể oải xuất hiện; triệu chứng gần như khá quen thuộc với trước đây, Covid-19. Kiểm tra xét nghiệm nhanh; vẫn là âm tính. 

Cúm mùa đã vào nhà. Ông già nằm một chỗ; cứ thế mặc cho hai đứa nhóc đã cách ly nhưng cứ sáp lại gần; chẳng nỡ đuổi đi, miệng cười về một điều gì đó nhẹ nhàng lướt qua. Sự uể oải như dần tan, cơn sốt hầm hập cũng chẳng biết hòa lắng ở nơi nào. 

Chốn này, ông già chỉ thấy hai đứa nhóc của mình, đủng đỉnh tranh nhau việc để làm trong ánh nhìn tẽn tò từ cô nhóc. 

Sài Gòn, ngày 18 tháng 09 năm 2022

***

“Come on, Lavie!” Lavie, the little boy, said in a high-pitched, annoyed tone. It had been many years since he learned to speak. The boy was slow to speak, and he didn’t bother to address his father as “an,” despite his father’s attempts to correct him. Lavie, his father’s little boy, remained the same.

The old man lay tired on a thick mattress. He listened to the sounds of his life, the precious moments hidden behind the expressions of love and concern.

“Yes. Do it. You know how to do it!” Merci, the younger brother, had an unpleased tone. This little boy always gave in to his younger sister. As if to say, “It’s not easy for me, so it’s no joke,” the boy often had to endure his younger sister’s requests and his father’s demands, seemingly to keep the peace and avoid hearing cries. Lavie, the younger brother, knew how to expertly use the “shouting” weapon.

Lavie, the youngest one, took a determined step. His concentration was visible on his face, his eyebrows furrowed together, his eyes fixed in one direction, and his lips slightly parted as he diligently wrung the cloth in sync with the water.

Merci, the older brother, returned to his task, wringing the warm cloth gently to keep the water from spilling onto the table, and placed it on their father’s forehead. Today, they had to stay home. The old man lay in a corner with a high fever.

The weekend in Saigon was different from before. The old man, his children, and his wife used to roam the bustling city streets, full of people. Their destination was their in-laws’ pho restaurant. Thanks to the rental house, the couple discovered the restaurant, and they’ve been eating there since they got married. Now, with their three children in tow, it had become their weekend routine before heading to a café to enjoy the end of the week.

Little Nen sat in a corner, timid and watchful. She observed her grandfather from afar, unsure why she had to keep her distance. She sat quietly as if counting the passing moments and watching her older brother’s actions.

Thanks to his illness, the old man could clearly hear every sound: the creaking of the wooden stairs with each step, the pot of soup simmering downstairs. The noise of their home reverberated upstairs.

The old man, a challenging person, lay on his bed, beginning the familiar process of naturally reducing his fever. He drank plenty of water and applied a damp cloth to his forehead. He couldn’t take fever-reducing medicine due to the side effects of past overuse. Each sniffle led him to rush to the pharmacy for paracetamol, slowly building a drug tolerance, serving as evidence of excessive medication misuse. His body had no opportunity to heal itself.

The old man wanted to quickly recover during the weekend. Apart from fever symptoms, fatigue and lethargy appeared. The symptoms were all too familiar, reminiscent of COVID-19. A rapid test was negative. The seasonal flu had entered their home. The old man lay still, letting his two quarreling children get close, unable to chase them away, smiling at something gently passing by. The lethargy gradually dissipated, and the fever subsided in some untraceable place.

In this place, the old man only saw his two children, competing for tasks as they looked at each other with modesty in their gaze.

Saigon, September 18, 2022.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Us

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Aenean ac lorem pretium, laoreet enim at, malesuada elit.

Social Links