“Sao lại không thương nhau!?” Tiếng thất vọng vang lên, giọng nói của thằng nhóc Lavie vẫn vang vọng như trước giờ, biệt danh “gà lửa” dành cho anh chàng với sự gào thét và giọng nói cao vút.
Ông già chẳng hiểu điều gì diễn ra, khi bắt đầu chuẩn bị đi vào giấc ngủ sau một ngày dài với những công việc của một đời công bộc; để mưu sinh và phát triển bản thân mình. Công sở vốn dĩ là những gì chợ đời được trét tô thêm lộng lẫy và trang nghiêm.
Em – cách ông già gọi vợ mình, năm cùng với cô nhóc nhỏ đang hầm hầm, biểu hiện của cơn sốt sắp đến, của hồng cầu đang yếu dần và bạch cầu đang chiến đấu với vi khuẩn, vi rút gây bệnh ở bên trong cơ thể cô nàng, như hai chú chuột đang phải chiến đấu cùng chú mèo trong cuộc chiến tìm kiếm cơ hội cho nàng Lọ Lem – Cinderella.
Thằng nhóc Merci lớn cũng không hiểu đang diễn ra gì; cuộc sống đường phố vẫn duy trì nhịp điệu quen thuộc của nó. Tiếng còi xe hòa quyện với âm thanh của thành phố, tiếng mua bán trao đổi, tiếng xào xạc của người công nhân quét rác, tiếng nhạc phát ra từ các cửa hiệu ở xung quanh…Tạp nham.
“Sao ba mẹ lại làm như vậy rồi, rồi KHÔNG THƯƠNG NHAU HẢ?” Thằng nhóc giơ hai cánh tay khẳng khiu lên, cánh tay gập lại và mở ra, khiến ông già nghĩ ngay đó là một tuyệt kỹ của người hùng Bảy Viên Ngọc Rồng từ thời thơ ấu; chú khỉ con Songoku, và giờ đây, đứa trẻ của mình cũng biết về nó. Sức sống mãnh liệt của câu truyện Dragon ball.
Em, ông già và cô nhóc nhìn nhau trong tình cảnh đó. Mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu thằng nhóc muốn nói gì, ngoại trừ giọng đớt đát đáng yêu khiến người nghe chỉ muốn bật cười, mặc dù tâm trạng của anh chàng gà lửa đang rất tức giận.
Con muốn nói đến hộp đựng nữ trang? Ông già nhớ đến chiếc hộp rỗng nằm lăn lóc trên giường; hai thằng nhóc vừa lấy ra chơi. Chiếc hộp thiếc có họa tiết những cánh hoa hồng trang trí phủ đầy phía trên, chứa đựng sự tự hào và tình yêu của một người con gái bước qua thanh xuân trở thành phụ nữ, chứa đứng những thứ người phụ nữ trao nhau của đàng trai gửi đàng gái gọi là sính lễ hồi môn như một lễ nghi của người Việt.
Những món nữ trang lấp lánh cứ thế truyền đời kèm những dặn dò dâu bể chẳng hai lòng, một kiếp chín chuyên, giờ như một thời xa vắng, chẳng còn nhiều người thiết tha những món nữ trang đó, có người mang đi bán khi vừa kết thúc một buổi tiệc đám cưới ra mắt họ hàng, bạn bè là mang đi bán ngay để trang trải chi phí vừa tổ chức cho đẹp mặt họ hàng của hai bên.
Trong khoảnh khắc còn lại, ông già xem lại cách mà thằng nhóc diễn đạt, vị trí của một người quỳ trên đầu gối, đôi tay thao tác như mở một chiếc hộp trang sức, trong khi miệng đặt câu hỏi: “Sao lại thương nhau mà cãi nhau?”
Bắt đầu từ đâu, ông già cũng không rõ. Cuộc cãi nhau diễn ra như một thói quen hàng ngày, sự bất đồng quan điểm xuất hiện, và họ đã quên rằng trước mắt có một vài đứa trẻ ở nhà, kiến thức trong sách dần cạn kiệt như một dòng sông khô cạn. Cạn queo đến cả lòng sông.
Từ thuở đứa đầu tiên hình thành trong bụng, em và ông già nghiền ngẫm từng trang sách in, những dòng chia sẻ trên mạng, đến kinh nghiệm của những người có con nuôi dạy thế nào, phim ảnh cũng truyền tải khá nhiều về đề tài gia định độc hại ra sao. Cha mẹ cãi nhau trước mặt con cái là một điều tối kỵ, dặn lòng như thế, giử được sự bình tĩnh ở đứa đầu, khi có mặt của đứa thứ hai, rồi đứa thứ ba lời hứa với lòng quên mất, cứ thế mà bắt nhau từng chữ, từng lời chỉ để ha hê cảm xúc của riêng mình.
Tất cả bắt đầu vào một sáng cùng ngày. Ông già dự đoán rằng việc sắp xếp cho đứa trẻ đến trường gây khó khăn cho cả hai: em – là vợ ông già và ông già.
Cuối cùng, vào một buổi tối, bầu trời bình yên với những đám mây trôi êm đềm, gió nhẹ thổi, và câu chuyện của chú nhóc năm tuổi, đang chất vấn em và ông già dưới mái hiên nhà, đã dừng lại sau một buổi nói chuyện không biết kết thúc.
Đổ qua và đổ lại. Thằng nhóc như kẻ truyền tin; cứ phải chạy qua và chạy lại giữa em và ông già để tìm câu trả lời cho câu hỏi tại sao. Nếp nhà rộn ràng, thằng nhóc lớn Merci cũng bắt đầu hòa vào bản đồng ca của thằng nhóc, cứ lót tót theo sau như một phần để bảo vệ đứa em mình, một phần để tìm ra câu trả lời phần mình cũng thắc mắc.
Lớn rồi con sẽ hiểu? Câu trả lời vốn hay nghe từ người lớn, giờ mang ra áp dụng ở lúc này.
Giờ là lúc đi ngủ đi. Em dỗ dành thằng nhóc như để cắt ngang buổi chất vấn liên tu bất tận này.
Ba mẹ suy nghĩ đi, thương nhau mà cãi nhau là con đi bụi! Thằng nhóc hậm hực trước câu trả lời chẳng hiểu.
Ông già nằm im thinh thích; chẳng đi vào được giấc ngủ khi thấy môi mình hở ra, lộ hết cả răng trong em trách móc có phải dạy thằng nhóc nói những điều đó không
Sài Gòn đêm rộn rã; gió thổi thì mây trôi. Hình ảnh của con chó, khủng long hay rồng con phun lửa theo sự tưởng tượng của ông già và hai thằng lớn cứ thế trôi đi, căn nhà chỉ còn văng vẳng tiếng em ngồi kể mấy câu chuyện từ trang sách để dỗ dành một buổi chất vấn vẫn không biết khi nào dừng lại.
Chúng ta cần suy nghĩ kỹ hơn, cần thương nhau! Ông già thấy môi mình mỉm cười, lộ ra những chiếc răng trong trách móc có thể đã dạy thằng nhóc nói những điều đó.
Chuyện cần làm là hay suy nghĩ đi. Thương nhau!
Sài Gòn, ngày 05 tháng 10 năm 2022
“Why don’t both of you love each other!?” The disappointed voice echoed, Lavie’s voice still reverberated, maintaining its fiery and high-pitched tone, earning him the nickname “Fire Rooster.”
The old man didn’t understand what was happening as he prepared to go to sleep after a long day of hard work, to make a living and develop himself. The workplace was originally the paint that added gloss and seriousness to the canvas of life.
Em, the term the old man used for his wife, was lying beside the little girl, showing signs of an impending fever. Her weakening red blood cells and the white blood cells battling bacteria and viruses within her body were like two mice fighting alongside a cat in a battle to find an opportunity for Cinderella.
The older boy, Merci, didn’t understand what was happening either. Life on the streets continued with its familiar rhythm. The sound of car horns blended with the city’s noises, the sounds of trade and exchange, the noises of street sweepers, and the music emanating from the surrounding shops—all creating a cacophony.
“Why are Mom and Dad doing this, why aren’t they loving each other?” The young boy raised his arms, folded them, and opened them, a gesture that made the old man think of it as a special move from the childhood hero, Son Goku, the little monkey. Now, his child knew about, the incredible vitality of the Dragon Ball story.
Em, the old man, and the little girl looked at each other in that situation. Everyone was surprised, not understanding what the young boy was trying to say, except for his endearing voice that made everyone want to smile, even though the fiery-tempered boy was quite upset.
Did he want to talk about the jewelry box? The old man remembered the empty box lying on the bed; the two boys had just taken it out to play. The tin box was decorated with intricate rose patterns, filled with the pride and love of a girl stepping into womanhood. It contained the items exchanged between women, which young men sent as gifts, a traditional Vietnamese betrothal ceremony.
The glittering jewelry had been passed down through generations, along with precious advice and lessons. But in the present day, not many people cherish these pieces. Some sold them right after a family gathering or celebration, just to cover the expenses and make their family look good.
In the remaining moments, the old man observed the way the young boy expressed himself. He was kneeling with his hands mimicking the opening of a jewelry box while asking, “Why do they quarrel instead of loving each other?”
Where it all began, the old man couldn’t be sure. Arguments had become a daily habit. Differences of opinion arose, and they had forgotten that there were children at home. Knowledge from books had dwindled like a drying river.
Since the birth of their first child, Em and the old man had pondered over every printed page, shared thoughts on the internet, and learned from other parents how to raise a child. Arguing in front of their children was a taboo, a rule they had upheld, maintaining calm in the presence of their first child. But as their family grew with the arrival of the second child, the promise was forgotten, and they continued to argue word by word, just to indulge in their own emotions.
“Will you understand when you grow up?” The answer, often heard from adults, was now being applied in this situation.
It’s time to go to bed. Em tried to console the young boy as if to cut short this never-ending questioning session.
Parents, think about it; if you quarrel instead of loving each other, the child will leave! The young boy was frustrated with the answer, not understanding.
The old man lay still, unable to sleep when he heard Em’s harsh words, wondering if he had taught the young boy to say such things.
Saigon was alive at night; the wind blew and clouds drifted. The images of a dog, a dinosaur, or a baby dragon breathing fire, as imagined by the old man and the two boys, drifted away, leaving only the faint sound of Em telling a few stories from a book to pacify her inquisitive children.
We need to think more, we need to love each other! The old man smiled, revealing his teeth, thinking that maybe he had indeed taught the young boy to say such things.
What needs to be done is to think more. Love each other!
Saigon, October 5, 2022.