Nhật ký của cha – Julie Nên – Khu vươn của mẹ [Dad diary – Julie Nên – Mom’s garden]

Nhật ký của cha – Julie Nên – Khu vươn của mẹ [Dad diary – Julie Nên – Mom’s garden]

“Merci! Đến đây xem nè!” Tiếng gọi của em – vợ của ông già cất lên, âm thanh vang vọng, đánh thức một bình minh. Tiếng gọi thu hút sự tập trung về ban công. 

Ban công của nhà tắm đầy nắng sớm. Phũ một ánh sáng vàng mịn, hòa quyện với những tán lá xanh. Nếu ai bước ra sẽ bắt gặp ngay dưới mình những tán lá tỏa mùi dìu dịu của một lại thảo dược thường sử dụng để cầm máu hay đau bao tử, một mùi ngan ngát dễ chịu của rau “tần”.

“Điều gì đó mẹ?” Merci trả lời trong sự tò mò, bỏ lại các hình ảnh đang nhảy múa trên màn hình TV về những nhân vật cửu vĩ hồ Naruto của một ngôi làng lá trong thế giới ninja, được sáng tạo Masashi Kishimoto lôi cuốn nhiều thế hệ, từ thời của ông già đến bây giờ là lúc của thằng nhóc.

“Gì vậy mẹ?” Lavie, đứa em đang tham gia một cuộc chiến, đáp lại giọng gọi như không muốn thua kém, và dành cho phần đủ. 

Cây nho trên ban công giống như một nghệ sĩ xiếc, bắt đầu leo qua qua những sợi dây làm bằng nhựa trong suốt, giống như giàn nho với những chiếc lá xanh to lớn đang trèo lên tầng trời, như đan cài tạo nên một thảm tự nhiên xanh và trắng. 

Em – vợ của ông già đang chờ đợi một ngày nào đó cây nho sẽ phủ đầy bầu trời, tạo bóng mát cho các đứa trẻ, che chắn mấy giọt nắng cho đám nhóc mình. Chỉ để lại một phòng chơi ấm cúng cho chúng, nơi họ có thể chơi, sáng tạo từ các khối Lego, đọc sách về những câu chuyện xưa, hoặc thậm chí cố gắng học cách chơi đàn piano mà hai đứa trẻ vừa mới bắt đầu.

nhật ký của cha chien phan

Cô gái út nằm ưởm ờ trên ghế sofa, như thể có gì đâu mà rộn ràng, đôi mắt hờ hững như một nàng công chúa Aurora chỉ có thể bị thu hút bởi tỉa sáng lơ lửng của Maleficent tạo ra mà thôi. Bình minh thức giấc, ông già đang hoàn thành công việc sớm của mình, dòng nước nóng đang rưới lên lớp cafe rang xay bên dưới, hơi nước bốc lên, từng hạt cafe đang chờ sự kết dính và tỏa hương bắt đầu tỏa bay.

Có một trái cà chua tí hon nè! Em đưa ngón tay chỉ về phía bụi cây xum xuê lá xanh, trái cà chua nhỏ như trốn dưới mấy tán lá xanh, sợ bị phát hiện là…tiêu đời. Hai thằng nhóc háo hức chạy sang để xem. 

Đúng, phát hiện là tiêu thật. Trước đó, cả nhà đã được thưởng thức quả khế ngọt đầu tiên ở một đêm từ hạ sang thu, Sài Gòn thoảng những làn gió đưa nhẹ, vị khế ngọt thanh khi nếm vào, trôi xuống tận thanh quản mát dịu khiến muốn được thưởng thức tiếp. Tiêu đời một trái khế. 

Trước, em mơ có một khu vườn. 

Giờ, em lập vườn ở trên cao. Một ngôi vườn nho nhỏ vừa đủ để chuyện trò, đâu đó chỉ vừa phạm vi hai mét vuông. Một ngôi vườn tạm gọi có đủ: hoa, trái và rau mùi. Đám trẻ thích thú với khu vườn nho nhỏ, bởi hôm nay nếu vườn không ra trái, thì ngày mai vườn cũng ra bông. 

Từ những đóa hoa hồng không chỉ có màu hồng. Nở rực rỡ với nhiều sắc màu, từ đỏ đến hồng và cả những màu cam nhạt; hồng phấn, cứ thế thi nhau và thay phiên trong khu vườn. Dù chỉ là một bông nhưng cũng thành dòng câu chuyện chẳng ngừng của mấy mẹ con.

Từ những sinh vật Những sinh vật cũng từ đó bước ra; từ chú cuốn chiếu lúc nhúc bò khắp nơi để làm xốp đất, cho đến cả chú ốc sên chú nhóc Lavie mang từ trường về để rồi sinh sôi nảy nở lớp…đàn em, từ đó càn quét lá khu vườn nhà em. Em và thằng nhóc phải thỏa thuận, chuyển đám ốc sên về nơi…bắt đầu, thằng nhóc đồng ý ở một sớm Sài Gòn thiu thỉu nắng, chỉ có đám mây giăng giữa tiết trời se lạnh của ảnh hưởng từ một đợt bão số 6 về trên mảnh đất miền Trung giờ tiếp cận Sài Gòn. 

Chuyện nhà được thêm đề tài. 

Từ mảnh vườn nhỏ ở trên cao. 

Mẹ còn trò chuyện về một thế giới cây xanh

Lòng lành

Chuyện cứ ngỡ như mơ. 

Từ thuở của ghét nhau chán chê, đến ngày về ngồi thủ thỉ dưới một căn phòng hầm hập nóng, chẳng có khoảng sân phơi. Chuyện của em và ông già

Giờ gặp giận hờn với méc mách; đến giờ là lại tới …công chuyện của đám …giặc nhà, cứ xông pha vào nhau trong mấy chuyện chẳng đầu, chẳng cuối để gọi ông gia hay em ra làm quan tòa. Chuyện của em, ông già và ba đứa nhóc

Chuyện đó chẳng ai ngờ. 

Em tạo điều mới mẻ.

Trái ngược với ông già; cứ mãi một thói quen. 

Ông già ngồi đọc sách, bắt đầu thưởng thức vị cafe của chính mình pha; lắng nghe tiếng chuyện trò của đám nhóc và em, đó không còn là những gì tưởng tượng ở những áng mây trên trời cao, giờ đây trong đám cỏ cây này, đám nhóc của ông già bắt đầu bước ra thế giới mới.

Một thế giới xanh hơn.

***

“Merci! Come here and see!” The call from her, the wife of the old man, rang out, its sound echoing as it awakened the dawn. This call drew everyone’s attention to the balcony.

The bathroom balcony was bathed in the morning sun, casting a soft, golden light that blended with the lush green leaves. Stepping outside, you would encounter the gentle, soothing scent of a herbal remedy often used for minor ailments and stomachaches, known as “tần.”

“What’s that, Mom?” Merci replied with curiosity, leaving behind the animated images on the TV screen of the characters from the Naruto series, a legendary ninja world created by Masashi Kishimoto, which had captivated generations from the time of the old man to now, in the era of the kids.

“What’s this, Mom?” Lavie, the younger brother engaged in his own battle, responded with a sense of determination, making sure to get his fair share.

The grapevine on the balcony resembled a circus artist, beginning to climb across the transparent plastic strings, as if the grapevine with its large green leaves were ascending into the sky, interweaving to create a natural tapestry of green and white.

She, the old man’s wife, was waiting for a day when the grapevine would cover the entire sky, providing shade for the children and sheltering them from the sunlight. Only the room for the kids was spared, where they could play, engage in creative activities with Lego blocks, read books about ancient tales, or even make an attempt to learn to play the piano.

The little girl lay languidly on the sofa, as if there was nothing in the world that could excite her, her eyes gazing idly as if under a spell of the soft and floating Maleficent’s enchantment. The morning awakened, the old man was completing his early morning work, the hot water was pouring onto the ground coffee beneath, vapor rising, and the coffee beans awaited the moment to release their fragrance.

“Look, there’s a tiny tomato!” She pointed her finger towards the lush tomato bush, where the small tomatoes hid among the large green leaves, as if they were playing a game of hide and seek. The two children rushed over with excitement to examine.

Indeed, they found real tomatoes. Previously, the family had enjoyed the first sweet mango of the season during a night transitioning from summer to autumn, with Saigon being touched by gentle breezes, and the sweet taste of the mango lingered on the palate, soothing the throat. A real mango experience.

She had dreamt of having a garden before.

Now, she had created a garden on the rooftop. A small garden, just large enough for conversations, somewhere within a mere two square meters. This makeshift garden had it all: flowers, fruits, and herbs. The children were delighted with this small garden because they knew that if today’s visit did not yield fruit, tomorrow’s would bring blossoms.

From the rose blooms came not only the color pink. They blossomed vibrantly in a multitude of shades, from red to pink and even pale orange; pink flowers, taking turns and alternating within the garden. Though each one was just a blossom, they were part of an endless story for the mother and her children.

From the creatures below, creatures emerged as well; from the little ants that used to crawl all around to aerate the soil, to the tiny snails that Lavie brought home from school, which had since multiplied into a horde, sweeping through the garden. She and the younger brother had to come to an agreement and relocate the snails to a different place. That happened on a cool Saigon morning when there was little sunlight, only a sky filled with clouds due to the influence of a tropical storm returning to the central region of Vietnam.

Family matters evolved as a topic.

From a small garden on the rooftop.

The mother would also talk about a world of greenery.

Kind-heartedness.

It all felt like a dream.

From the days of disliking each other and getting bored, to the days of sitting down together in a cramped, unventilated room, without an outdoor area. The story of her and the old man.

Now, disputes mixed with curiosity emerged. It was time for the conflicts of the family members to blend into one another, with them clashing in the stories that never seemed to have a beginning or an end, often resulting in calls for the old man or her to play the role of a judge in their court. The story of her, the old man, and their three kids.

No one expected that.

She was introducing something new.

In contrast to the old man, who had his unchanging habits.

The old man sat and read his book, savoring his self-brewed coffee, listening to the children’s stories and her own. It was no longer the realm of imagination amidst the clouds in the sky. Now, amidst this greenery, the old man’s children were stepping into a new world.

A world that was greener.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Us

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Aenean ac lorem pretium, laoreet enim at, malesuada elit.

Social Links