Nhật ký của cha – Julie Nên – Lụm [Dad Diary – Julie Nên – Lull]

nhat ky cua cha chien phan

Nhật ký của cha – Julie Nên – Lụm [Dad Diary – Julie Nên – Lull]

Ba lụm đâu mới có không?  Thằng nhóc Lavie ngồi với đôi chân nhỏ xếp bàn như thiền định, đối mắt đong đầy tò mò ngước mặt lên cất tiếng hỏi trong lúc ông già, trong lúc thằng nhóc lớn Merci đang bắt đầu trải drap phủ lên sàn nhà lát bằng gạch lớn, tạo nên sự mát lạnh, sắp xếp gối đầu và gối ôm theo vị trí của mỗi người.

Lavie hỏi gì vậy? Ông già mơ màng, hoàn toàn không hiểu câu hỏi kỳ quái của chàng trai trẻ mới vừa lên năm đó.

Sài Gòn bắt đầu hòa quyện vào bản tình ca đêm dài. Âm thanh của xe cộ, tiếng còi xe thoát ra đâu đó như nốt nhạc lên cao, xen kẽ với tiếng nhạc từ một quán ẩm phục vụ khách đêm.

Bà nội á! Ba lụm đâu mới có không? Lavie lặp lại câu hỏi rối rắm của mình trước sự hoang mang của ông già.

Ông già ngờ ngợ đoán được ý của thằng nhóc. Sự rối loạn ngôn ngữ xuất hiện ở đâu đây. Thằng nhóc hay nghe mấy lời trêu nghẹo của người lớn là ông già và vợ của ông già về việc nhặt được đứa con này từ thùng rác này hay bải rác kia để mỗi khi giận lên thì nói trả về nơi nhặt. Thoảng. Ông già cũng hay có tình trạng này trong những lúc diễn đạt một câu văn đủ ý, ngược từ. 

“Ba biết con lụm đâu mới có không?” Lavie bắt đầu thay đổi đối tượng, cảm giác rằng điều này mới là trung tâm của cuộc trò chuyện. Ánh sáng ban đêm của Sài Gòn bắt đầu soi sáng những ô nhỏ trên màn xanh dệt từ lá nho leo, rọi xuống sàn nhà như ánh sáng mặt trăng, tô điểm một bông hoa tuyệt đẹp, như thể loài hoa Quỳnh đang ẩn mình, chỉ nở ra vào đêm, một lần rồi tắt như chứng tỏ sự kiêu kỳ vốn dĩ của mình.

Lavie giơ đầu lên một chút, đôi mắt đen tròn của cậu nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc của ông già, như thể điều sắp được tiết lộ là một bí mật mới chỉ có ông và chàng trai biết.

“Lavie và Nên lụm (lượm) trong thùng rác,” chàng trai rõ ràng, tự tin khẳng định đầy tâm đắc, lục này sàn nhà đã sẵn sàng vị trí của mọi người chuẩn bị một giấc ngủ say ở đêm phố thị. Cô nhóc Nên từ xa chạy đến, cuộn mình vào chiếc drap, nắm chặt gối, để thưởng thức cảm giác mềm mịn của vải cotton và mùi của nước xả vải vẫy trong nắng như nàng công chúa Jasmine đang thưởng thức khoảnh khắc êm ái trên chiếc giường của mình, đang tẻn tỏ trước sự xuất hiện của chàng trai trẻ Aladin. 

Ông già chỉ bây giờ mới hiểu bí mật đó.  

Merci lụm (lượm) ở xe rác. chàng trai tiếp tục bài thuyết trình của mình, không chờ đợi ông già phản ứng

Ông già ngoảnh mặt lên trời, môi có phần nhếch lên để tránh ánh mắt của thằng nhóc chạm đến, lo rằng làm đứt mạch cảm xúc đang dâng cao. Bật mí về một bí mật vừa được khám phá dưới gian nhà này. 

Cô nhóc Nên tung gối rồi nói mấy câu rớt từ, nhã chữ: Ối chà! 

Em và ông già ngớ người ra phì cười. 

Chuyện đấy mới hôm qua. Chuyện kể về sự thật của gia đình. Ông già, em và ba đứa nhỏ. Ở một đêm trước khi tiếng ngáy ngủ của các thành viên hòa vào bản nhạc đô thị về đêm ấy.

Em và ông già nói về nguồn gốc sinh ra của đám trẻ. Tình cờ. Mấy đứa nhóc chẳng chịu nghe lời, cứ thích cãi nhau rồi đánh nhau chờ phân xử. Em và ông già nói ra “sự thật đấy”, khi đám trẻ bắt đầu hỏi tiếp về điều bí mật của gia đình. 

Tiết lộ về vị trí “lụm” mỗi đứa. Im ru. Mỗi đứa cuộn tròn mình trong một góc riêng như thể muốn trở về nơi vị trí ngày nào, không biết mỗi gương mặt lúc bắt gặp ra sao.

Tiết lộ thêm về vị trí “lụm” của ông già và em. Lúc đó, ông già cũng thú nhận mình được lụm (lượm) về từ một góc chuối; bà nội chính là người đã lụm ông già về.

Chuyện từ đấy mà ra. Bí mật của một gia đình giờ được khám phá. 

Đám nhỏ từ thùng rác. Ông già từ bụi chuối, gốc cây. 

Tất cả đều được “lụm” về. Ông già lôi ra ghi chú lại, về một câu chuyện tuyệt mật dưới mái nhà được thằng nhóc kể để một mai lôi ra xem lại, nhớ về một thời đã được bật mí cho nghe. lụm đâu mới có không? 

***

“Where did you find those, Dad?” Youngster Lavie sat with his small legs crossed, resembling a meditation pose, his eyes filled with curiosity, as he raised his head to ask. Meanwhile, The old man and the oldest kid, Merci, began to spread a drape over the large, cool, tile-floored house, arranging the pillows and headrests according to each person’s spot.

“What was Lavie asking about?” The old man was dazed, completely not comprehending the peculiar question posed by the young man just entering adolescence.

Saigon began to blend into the long serenade of the night. The sounds of traffic and car horns intermittently sounding in the distance, harmonized with the music emanating from a local bar, catering to nighttime customers.

“Hey, Grandma! Where did she find you, really?” Lavie reiterated his perplexing question before the befuddled Grandpa.

The old man hazarded a guess. The confusion of language revealed itself here and there. Now and then. Grandpa also experienced such conditions when articulating a complete sentence, only to have words reverse themselves.

“Do you know where you found us?” Lavie changed his subject, sensing that this was the core of what he intended to talk about. The nighttime Saigon began to illuminate the small spaces on the green curtain woven from grapevines, casting light onto the house floor like moonlight, embellishing a splendid flower. As if Quynh flower, the mysterious bloom, only blossomed at night.

Lavie slightly raised his head, his round, dark eyes locked onto Grandpa’s with seriousness as if the revelation about to be made was a newly discovered secret, known only to Grandpa and the young man.

“Lavie and Nen found them in the trash,” he made it clear, confidently affirming that the house was now prepared for everyone to rest, the children, and their own chosen spaces. From a distance, Nen rushed over, burying herself in the drap, clutching a pillow, savoring the softness of the cotton fabric and the scent of sun-dried laundry.

Only now did The old man grasp the mystery.

“Merci found them in the trash,” the young man continued his presentation, not waiting for the old man (father) to respond.

The old man turned his gaze upward, his lips curling slightly to avoid the young man’s gaze, fearing it might sever the rising emotional connection. A revelation about a recently discovered secret beneath this roof.

Nen tossed her pillow and said a few mumbled words, her script saying, “Oh, dear!”

The old man and Nen broke into laughter.

This was all from yesterday, a tale of the family’s truth. The old man, Nen, and Lavie, in a night where their snores harmonized with the urban nocturne.

The old man and Nen discussed the origins of the children. Coincidentally. The kids didn’t listen to their parents; they loved to quarrel and fight, waiting for judgments to be made. Grandpa and Nen disclosed “the truth” when the children began to inquire further about their family’s hidden secrets.

They revealed the position where each of them was “found.” Silence fell. Each child curled up in their corner as if wanting to return to the place they once were, not knowing how the faces they first met looked.

Additional details about The old man and Nen’s “findings.” At that time, the old man admitted that the banana groves found him; it was the old man’s grandmother who had found him.

And so the story goes. The family’s secret is now discovered.

The kids from the trash. The old man from the banana groves, the tree’s roots.

They were all “found.” The old man wrote down a note, a story that the young man narrated to be revisited one day, reminiscing about the times that have now been revealed. Where did you find them, after all?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Us

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Aenean ac lorem pretium, laoreet enim at, malesuada elit.

Social Links