Gem Center, một góc lầu 5, tháng 11 năm 2023. Tài chính Toyota Việt Nam (TFSVN) kỷ niệm mười năm lăm thành lập. Sài Gòn bắt đầu se sẽ lạnh, mọi con đường nhộn nhịp hẳn như thể các nơi đổ về cùng một lúc, Sài Gòn gồng mình lên để ôm hết tất cả những ai tìm về. Inh ỏi những tiếng còi xe hòa với đèn chớp nháy xin đường, đi vội cho kịp một điểm cần đến đúng giờ.
Là người, xin một lần khi nằm xuống
Nhìn anh em đứng lên phất cao ngọn cờ
(Tự Nguyện – Trương Quốc Khánh)
Khi nào anh ghé xuống chỗ em? Em giờ vẫn là người đứng đầu, quản lý của một đại lý ở hướng miền Tây, nơi em quyết định tìm về sau khi bỏ lại Sài Gòn, giờ cũng bắt đầu gợn sóng như thể bôn ba là phải có nhọc nhằn.
Chẳng có con sông nào lặng sóng, chỉ có biển lặng là khi bão về. Đất nước mặt trời mọc là sự ngưỡng mộ, ánh sáng liếm sang bóng râm của mãnh đất kiên cường, nơi gã đàn ông cùng chung dòng máu lựa chọn như là nơi để đi về khi tuổi bên kia triền dốc.
Cảm nhận có chút gì tiếc nuối, hoài niệm và oán hận riêng mang. Nó nghĩ anh đã già rồi, mệt nhoài nếu cuộc sống và công việc còn vây lấy anh. Lực bất tòng tâm. Nó nhớ dáng người bổng cao vút trong tất niên năm ấy, bóng anh đổ dài cho đến tận cửa, chia tay một người đồng nghiệp nữ, dáng người nhỏ nhắn, đi cạnh anh như cô em gái. Tự hỏi. Giờ ai tiễn anh ra sau một buổi tiệc tàn.
Em gặp mặt anh chưa đủ chán hay sao? TFSVN cần sự đổi mới mà. Nó thả khói, nở một nụ cười để không lúng túng và nhập nhằng giữa cá nhân và công việc, giữa chủ nhà và khách mời.
Nó dụi tàn thuốc, chuẩn bị bước vào khán phòng gần hai chục bàn đó, nhìn những bàn đầu, thấy mọi thứ ngỗn ngang lòng nơi mãnh đất Cửu Long. Tự hỏi. Ai thưởng thức tiệc này trọn vẹn?
Sóng đến từ phía Bắc, lướt qua Sài Gòn, tạo sóng ngầm ở Cửu Long Giang. Nó nhìn những gương mặt hốc hác theo năm tháng, nở nụ cười vừa đủ để giao lưu, ấp ủ những nổi niềm riêng mang của người ở đầu sóng, ngọn gió. Nổi niềm như thể chờ một ván được chia lại, bản thân không phải là kẻ chia bài, lắng lo nằm ở một tương lai vô định và nặng lòng về một quá khứ đã cược tất tay.
Nó đã từng nhận được một câu hỏi tương tự.
“Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Chắc gì ta đã nhận ra ta”
(Tự sự – Nguyễn Quang Vũ)
TFSVN của những ngày cuối năm 2021. Lưng trời ửng nắng, mây trôi bềnh bồng trên tầng không như chầm chậm lại để lắng nghe một câu trả lời. Nó đảo mắt nhìn lại toa đầu của con tàu, bán hàng là đầu tàu.
Anh sẽ làm gì khi không còn làm sales nữa!? Đám trẻ ở đầu chiến tuyến, đứng cạnh, ngồi bên nó trên những chiếc xe dềnh dàng, dập dìu hòa vào dòng người hối hả, trong những ngày tháng bán hàng ở khắp các nẻo đường đất nước, tò mò về kết cục của một gã bán hàng tính bằng chục năm, một gã viết hẳn một Đời sales như để ấp ôm một thời thanh xuân vụn dại, gìn giữ ký ức một thời khát khao và giữ “lửa” của một thời chinh chiến, sẽ làm gì tiếp theo.
Sales thì vẫn là sales, như máu nuôi cơ thể, chẳng thể đổi thay, chỉ là sức sống là bền bỉ, sinh tồn là thứ đặt lên trên hàng đầu. Bạn cũng sales, mà tôi cũng sales, chẳng qua bạn được đặt cho mình một tên gọi khác.
Toa tàu được nới rộng ra sau chục năm, cố gắng để vừa đủ cho sức chứa của một phần ba lượng người ở trên tàu, để ngồi đủ ở toa đầu. Tòa tàu đã được cải tạo, nhìn vết sơn còn sót lại, thấy cũng phủ lên được năm lần. Vết sơn đầu là vẫn còn in dấu rõ nhất, những vết sơn sau nhợt nhạt phủ lên như để dậm màu.
Gió bắt đầu len vào trong toa tàu, lướt qua vài làn tóc chuyển màu của mây. Gió đến rồi gió đi, lướt êm như thể chẳng hề tồn tại. Ngửi trong gió, có mùi của nắng cháy xạm trên da, đen khịt, ám bụi đường dính chặt vào từng sợi vải, hòa với mồ hôi rịn ra, tổng hòa thành một mùi ngăn ngắt khiến ai cũng ngài ngại khi lướt qua những mái đầu có tóc chuyển màu của mây.
In đậm trong trí nhớ, nó chứng kiến trong mấy lần chuyện trò vì công việc, người bịt mũi, kẻ cố gắng dấu đi vài nết da ngăn dưới mắt xuất hiện vụt qua để kẻ rong ruổi không bị ngại ngùng. Nó đã từng trải qua tương tự, cảm ngộ mà để lòng.
Đấy là quá khứ dội vào lòng hiện thực, bám víu chỉ ăn mày dĩ vãng. Sòng phẳng để đi tiếp nhẹ nhàng, thênh thanh để hân hoan mở lối trở lại hồng hoang một thời.
Sự quan tâm này khiến nó cảm thấy hạnh phúc và ấm lòng, nó cần phải tận hưởng phút giây này như đã từng chia sẻ với gã CEO đời thứ tư của TFSVN ở một đất trời Dubai về việc thưởng thức: lúc này và ngay đây.
Gã CEO như đại diện của một phần cấp tiến. Tây và Ta làm sao để cân bằng, sống hòa vào đó, việc không trôi, gượng dậy bùng lên, việc lại tắt. Gã cứ như một con sói ngổ ngáo, lạc đàn; tìm mồi ở phương xa, trở về xa lạ trong ánh mắt của bầy đàn. Con sói già lạc lõng. Sói con lạc đàn.
Chuyến tàu TFSVN rì rầm vượt qua hai mùa dịch giả, toa tàu kéo mạnh ở phía đầu. Một hướng khác, dịch giã đã cướp đi và trả lại đầy đủ cho từng người như thể sống cần sòng phẳng.
“Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy
Không chỉ dành cho một riêng ai” (Tự Sự – Nguyễn Quang Vũ)
Viết và đọc thôi! Đó là hai việc anh thích nhất ở cuộc sống này. Nó cười, nói nhẹ như hơi thở ra vào. Một gã đã bước qua ráng chiều tuổi, hiểu được rằng chẳng có gì mãi mãi; riêng với nghề sales, tinh thần là phải chiến khi bén lửa phải cháy đến tàn tro, dẫu bụi tro vẫn còn đọng lại thì đấy vẫn là hình ảnh đọng mãi ở tâm can. Rực rỡ và huy hoàng chỉ được xếp ở một ngăn thời gian, hẳn sẽ thành câu chuyện cũ.
Bôn ba mãi hẳn đã mệt rồi.
Bước lên được nhẹ nhành thì bước xuống phải thanh thản. Chuyện đấy của ngày xưa, chuyện của những mùa dịch giả trôi đi. Nó bắt đầu bỏ toa tàu đầu, nơi cuồng máy kéo những toa tàu sau, nó bước chầm chậm vào những toa tàu sau đó như thể gã tha hương bao năm xa xứ, nay tìm về cảm nhận mãnh đất quê hương, kiềm chế những xúc cảm trào dâng cùng một lúc, vỡ òa.
Nó lách người bỏ toa đầu ở lại, sau khi ngồi nói chuyện với gã CEO đời thứ tư đó, trong buồng lái ở một sớm cuối năm, nắng vàng rực rỡ, tiết trời như báo hiệu cuộc sống đổi thay như thể hết hạ sẽ sang đông.
Chuyện trò về một con tàu TFSVN, lần thứ ba cả hai cùng nói về một chuyến tàu. Nó và gã biết đã đến lúc cần phải đổi thay. Gã đến từ thứ mặt trời mọc đã thấy bình mình lướt qua đời mình, hành trình quản lý ở đất Việt đã quá buổi trưa hè, nắng tà đã kéo đến, có chút dùng dằng chờ đợi bình minh!?
Nụ cười vẫn ở trên đôi môi đó, gã cố gắng nở nụ cười tươi và thành thật nhất dẫu nhọc nhằn in hẳn trên mái tóc pha sương, khác với dặm trường từ một cuộc chinh chiến nơi vùng đất Nam Mỹ hôm nao.
Nó nhìn lại một sơ đồ toa tàu, nhưng cái tên đã được đặt lại, dán lên trên những toa tàu sau buổi nói chuyện lần hai cùng gã. Giờ là lúc nhìn lại, gã vẫn giữ nguyên những toa tàu như để tiếp tục phần dở dang. Nó và gã biết đã đến lúc cần phải đổi thay. Vì một lời nói, vì một quyết định được gắn vào phẩm giá.
Thật ra còn có một điều thứ ba; nó có thể khám phá những toa tàu còn lại trên cùng một chuyến hành trình. Bản thân chứng kiến nhiều người đã dừng lại ở mấy sân ga, nhưng chẳng biết lắm toa tàu họ từng ngồi đó, cậm cụi và miệt mài, vồn vã và hối hả trước lúc bước xuống một sân ga.
Vinh quang nào mãi mãi, lụi tàn nào tận cùng. Con đường phải có lên có xuống; chỉ có hai con đường chỉ một hướng lên và xuống; ắt hẳn là thiên đường và địa ngục. Ấy là chấp dứt.
Trở lại Gem Center; hai gã đứng đầu ở nơi chảo lửa Sài Gòn lôi nó ra một góc, thả khói và một tương lai rằng Sài Gòn cũng bắt đầu sục sôi, hồi hộp đón chờ mấy sự đổi thay.
Nó nhìn ngắm con tàu, nhìn lại những khoan tàu đã từng trao đổi với gã CEO đời thứ tư ấy.
Các bánh răng được kéo rít. Nó đọc tên hai toa tàu trước mặt, viết tên về nguồn lực con người với thẩm định và phê duyệt.
***
Gem Center, a corner of the 5th floor, November 2023. Toyota Finance Vietnam (TFSVN) celebrates the fifteenth anniversary of its establishment. Saigon is starting to get cold, all the streets are bustling as if all places are coming at the same time, Saigon is bracing itself to embrace everyone who comes home. Loud car horns mixed with flashing lights asking for directions, hurrying to get to a destination on time.
As a human, please ask once when lying down
Look at our brothers standing up and waving the flag high
(Voluntary – Truong Quoc Khanh)
When will you visit my place? I’m still the head and manager of an agency in the West, where I decided to return after leaving Saigon, and now it’s starting to ripple as if traveling is a hardship.
There is no calm river, only a calm sea when the storm comes. The land of the rising sun is admiration, the light licks into the shadow of the resilient land, where the man with the same bloodline chooses as the place to return when age on the other side is steep.
Feeling some regret, nostalgia, and resentment. It thinks he is old and tired if life and work still surround him. Helplessness. It remembers his towering figure during that year’s New Year’s Eve, his shadow stretching all the way to the door, saying goodbye to a female colleague, with a petite figure, walking next to him like a younger sister. Wonder. Now who sees you off after a party ends?
Isn’t it boring enough for me to meet you? TFSVN needs new things. I release smoke and smile to avoid confusion and confusion between personal and work, between host and guest.
I stubbed out his cigarette butt, preparing to enter the auditorium of nearly twenty tables. Looking at the first tables, I saw everything in disarray in the land of Cuu Long. Wonder. Who fully enjoys this party?
Large waves come from the North, and pass through Saigon, creating underground waves in Cuu Long Giang. It looks at the haggard faces over the years, smiling just enough to communicate and cherish the personal feelings of people at the head of the waves and the wind. Feel excited as if waiting for a game to be re-dealt, I am not the dealer, my anxiety lies in an uncertain future and my heart is heavy about a past where they bet everything.
I once received a similar question.
“If all the roads of life were smooth
Surely I recognized myself?
(Narrative – Nguyen Quang Vu)
TFSVN in the last days of 2021. The sky was sunny, the clouds floating in the sky seemed to slow down to listen for an answer. I turned his eyes back to the front carriage of the train, selling goods was the front of the train.
What will you do when you’re no longer in sales!? The group of children at the front of the front line, standing next to it, sitting next to it on smooth cars, slowly blending into the hustle and bustle of people, during the days of selling goods in all corners of the country, curious about the outcome of a war.
A salesman measured in ten years, a guy wrote an entire Sales Life as if to embrace a foolish youth, preserve the memories of a time of desire, and keep the “fire” of a time of war, what will he do next?.
Sale is still a sale, like the blood that nourishes the body, it cannot be changed, it’s just that vitality is persistent, and survival is the top priority. You and I also sell, but you were given a different name.
The train car was expanded after ten years, trying to fit enough capacity for one-third of the people on the train, to sit in the front car. The ship’s building has been renovated, looking at the remaining paint stains, it seems that it was covered five times. The first paint stain is still the most clearly imprinted, the later paint stains are pale and cover it as if to darken the color.
The wind began to creep into the train car, passing through a few wisps of the clouds’ changing hair color. The wind comes and the wind goes, flowing smoothly as if it did not exist. Smelling in the wind, there is the smell of sunburn on the skin, black, covered with road dust stuck to each fiber of fabric, mixed with the sweat pouring out, combining into a distinct smell that makes everyone feel shy when passing by the rooftops. The head has hair that changes the color of clouds.
Imprinted in his memory, I witnessed during several conversations about work, people covering their noses, people trying to hide the few lines of skin under their eyes appearing in passing so that the wanderers wouldn’t be embarrassed.
I had a similar experience and felt it and took it to heart. That is the past reverberating into the heart of reality, clinging to the past just beggarly. Smooth enough to move on gently, calmly to joyfully open the way back to the wildness of the past.
This concern makes me feel happy and warm, I needed to enjoy this moment as he once shared with the fourth-generation CEO of TFSVN in Dubai about enjoying: right now and right here. . The CEO is like a representative of a progressive section. How can the West and I balance and live in harmony? Things don’t flow, things flare up, things stop.
He was like a wild, stray wolf; looking for prey far away, returning strangely in the eyes of the herd. Lost old wolf. Wolf cubs stray from the herd.
The TFSVN train rumbled through two seasons of translation, the carriage pulling strongly at the front. In another direction, the epidemic has robbed and fully returned to everyone as if living should be fair.
“Happiness is like the sky
Not just for anyone” (Autobiography – Nguyen Quang Vu)
Just write and read! Those are the two things I like most in life. I smiled, speaking as softly as breathing in and out.
A guy who has passed his twilight years understands that nothing lasts forever; As for the sales profession, the spirit is to fight and when a fire catches fire, it must burn to the point of ashes.
Even though the dust and ashes still remain, it is still an image that remains forever in the heart. Brilliance and splendor are only placed in a compartment of time, it will surely become an old story. Traveling all the time must be tiring.
If you can step up gently, step down gently. That’s the story of the past, the story of the passing seasons of translators. I began to leave the first train car, where the crazy machine pulled the next train car.
I slowly entered the next train as if I were an exile who had been away from home for many years, now looking to return to feel the spirit of his homeland, to control his emotions. Emotions surged at once, bursting.
I slipped away and left the front train carriage behind, after sitting and talking with that fourth-generation CEO, in the cockpit one early morning at the end of the year, bright yellow sunshine, the weather seemed to signal a change in life as if summer would end. to the east.
Chatting about a train TFSVN, the third time they both talked about a train. He and I knew it was time for a change. He comes from the rising sun and has seen the dawn pass by in his life. His management journey in Vietnam has passed the summer afternoon, the setting sun has come, a bit impatiently waiting for the dawn!?
The smile was still on those lips, he tried to smile the brightest and most sincere even though it was hard to print on his misty hair, different from the miles from a battle in South America that day.
I looked at a train map again, but the names had been reset and pasted on the train cars after the second conversation with the guy. Now it’s time to look back, he still keeps the train carriages intact as if to continue the unfinished part. She and he knew it was time for a change.
For a word, for a decision embedded in dignity. There is actually a third thing; it can explore the remaining train cars on the same journey. I personally witnessed many people stopping at several train platforms, but little did I know the train they used to sit in, slowly and diligently, rushing and bustling before stepping off a platform.
No glory forever, no end of destruction. The road must have ups and downs; There are only two roads pointing in one direction up and down; Must be heaven and hell. That is the end of the attachment.
Return to Gem Center; The two leaders at the Saigon fire pit zone pulled it out to a corner, released smoke, and a future in Saigon also began to boil, anxiously awaiting some changes.
I looked at the ship, looking back at the conversations I had had with that fourth-generation CEO. The gears are screeching. I read the names of the two train cars in front of it and wrote the names of human resources and credit.