[TFSVN] Câu chuyện 15 năm – Hồi 2 – Gắn bó [15 years story – Act 2 – Connection]

2023,2023-12, chien phan,blog chien phan,tfsvn, toyota, tài chính toyota, tai chinh toyota, doi cong boc, đời công bộc, tan man cuoc song, tản mạn cuộc sống

[TFSVN] Câu chuyện 15 năm – Hồi 2 – Gắn bó [15 years story – Act 2 – Connection]

“Nếu có yêu tôi, thì hãy yêu tôi bây giờ, đừng đợi ngày mai” (Ngô Tịnh Yên)

Gem Center, bàn bên trái của sân khấu lầu 5, tháng 11 năm 2023. Tài chính Toyota Việt Nam (TFSVN) kỷ niệm mười năm lăm thành lập. 

Gã đến trễ, lúi cúi ngồi cạnh nó, chiếc khẩu trang che gần hết khuôn mặt, dáng rất quen thuộc. Bắt chuyện vài câu, nó nhận ra con người cũ, gặp lại sau mười lăm năm. 

Ký ức tuôn trào, ngôn từ trôi chảy, ôn lại chuyện cũ, nói về hiện tại và nhắn nhủ cả tương lai. Một người Nhật từng đặt nền móng cho TFSVN, đang ngồi cùng nó, thôi thúc sự tham gia của những người Nhật cùng bàn.

Gã CEO thứ ba ngã đầu ra phía sau, như vừa nghe nhầm khi nghe nó nói về việc rời toa đầu tàu, bước xuống những toa sau. Về một chuyến tàu hai gã đã bước xuống, không phải ở sân ga trên mãnh đất hình chữ S, cả hai đều đã bước xuống trên sân ga nơi đất nước mặt trời mọc. Dừng lại để đi tiếp, trở lại với Việt Nam, như thể đã yêu tự thuở nào.

Nó nhận thức ở một mùa xuân gần đây, lướt qua toa tàu nhân sự, nhìn thấy những con người đã trải qua sự hình thành và phát triển. 

Hội những con người cá tính. Những cô con gái giờ đã là phụ nữ, hình thành trong tâm hồn đó như cưỡng lực của thời gian phải chiến đấu trước nghịch cảnh cuộc sống, chút gì đó nổi loạn muốn trở thành tuýp phụ nữ hiện đại trước mọi người, trong ánh mắt của mọi người, họ phải là một người phụ nữ mạnh mẽ và năng động, có thế thôi. Trong tâm hồn đó, con tim nào có thể yếu đuối, nhưng bề ngoài con tim đó phải tiếp tục

Tài chính Toyota đã bắt đầu hành trình về con người đã mười lăm năm. Mười lăm năm đào tạo ra hai thế hệ nối tiếp nhau, thế hệ ban đầu dần tan biến đi như bọt biển bao quanh cứ thế rồi từ từ lặng im vào sóng biển ra tận khơi xa, hay thấm vào trong lớp cát nhạt nhòa, để lại trên mặt cát có chỗ mịn màng, bắt nắng rực sáng pha lê, có chỗ đầy rác, dọn dẹp ắt hẳn phải tính bằng chục năm. Chuyện thường tình thế thôi. 

Một thế hệ quản lý mới. Chuyến tàu đi cần những hành khách, không thể để những khoang trống, dừng ở lại các sân ga, hai làn sóng đón nhận khách lên tàu diễn ra suốt mười lăm năm, như thể gã khổng lồ tiếp nhận trên phạm vi toàn thế giới, nhận ra mọi thứ đã đổi thay, một làn sóng mới đã hình thành, bám víu mãi một “nề nếp gia phong” cũng chẳng xong. 

Em chỉ cần Kaizen cái nết thôi. Thế là anh em lại cười, nụ cười đặc trưng của đàn trai và của đại diện đàn gái, nó dùng để ví von cao độ của cả hai anh em, cô nhóc đứng đầu cứ phải tíu tít giải thích rằng: tính nó vậy đó anh! Một trong những đoạn chuyện trò ở toa nhân sự,

Sài Gòn độ đó ướp nắng hè, vàng khè như một mẽ bánh cam vừa chiêu phũ đường vàng rượm, kéo sợi từng mãnh như để đong đầy vị ngọt từ từ tan dần.

Trở lại nơi căn phòng của Gem, gã đàn ông của mười lăm năm gặp lại, nhắn nhủ và hẹn hò trước khi gã trở lại Nhật. Một buổi tối dành cho thế hệ ban đầu. 

Le Jardin, nhà hàng cạnh sân khấu kịch Idecaf, nơi sân khấu sáng đèn với những vỡ tuồng đáp ứng thị hiếu. Một đêm giữa của tháng 12. 

Nơi quầy bar, gã chủ quán hồi hương đang du dương ngôn ngữ Pháp cùng thực khách bên trong căn phòng lắp đầy máy tỏa hơi lạnh, nhộn nhạo tiếng chuyện trò, nhìn ra sân vườn, đầy ấp những thực khách, trong những bộ áo tân kỳ như để nhắc nhớ về một thời. 

Một thời của Sài Gòn, nơi những bộ cánh theo đúng “mốt” Pháp, tôn thờ thánh nữ Jeanne D’arc, ngồi với nhau bình luận về chính trị trong men rượu chát của vang, ngà ngà thì đến nghĩ ngơi ở một Continental, hay dõi bước dưới đèn đường Katinat của một sớm trời diễu hành tưởng nhớ Hai Bà Trưng cưỡi voi.    

Trở lại một khu vườn, thế hệ quản lý đầu tiên gặp lại, hàn huyên trong vị mằn mặn của thịt nguội, đăng đắng của bia, thoang thoảng chút hương đưa như dạ lý hương nở trong đêm.

Hàn huyên về các tác phẩm vừa xong; những bức tranh trên nhiều chất liệu khác nhau, những sản phẩm len tạo hình thành nhiều món đồ, con vật. Người đầu tiên thiết kế một toa đầu của bán hàng và tiếp thị.

Hàn huyên về những giai điệu trên một phím đàn, ngón tay phối hợp ra sao trước khi đi vào độc tấu. Nó góp vào mấy nốt nhạc học lén từ đám trẻ của mình, thẩm âm lặng thầm.

Hàn huyên về khám phá nội tại mình, chất liệu của cuộc đời, sự sống xung quanh, thiên nhiên quanh mình tạo hình nên những cung bậc để đi tìm một điều minh thích ra sao, thoải mái thế nào. Người đã đặt nền móng cho tín dụng và quản lý rủi ro của một tổ chức tài chính.

Hàn huyên cứ thế hàn huyên. 

Nó như chìm đắm trong bản nhạc ký ức, phiêu du về khi bắt đầu, như ngân nga từng giai điệu ở mỗi khoảnh khắc đã từng, nhắc nhớ từng gương mặt của ngày xưa, đến cả ông cụ già miệt mài với những bước chạy khắp Trái Đất này vẫn hiển hiện trong câu chuyện như thể nó đang vượt lên để vừa chạy, vừa chuyện trò cùng ông một câu nói với theo: thằng nhóc ngày nào giờ vẫn còn đây.

Thế hệ đã dừng lại ở một sân ga, con tàu TFSVN và họ mỗi người đi mỗi hướng, trừ nó. Gã trai Nhật ngày nào giờ đã ở ngưỡng trung niên, giờ đây đã không còn gắn bó với mái nhà Toyota, nó như lạc giửa bàn tiệc với những cựu trào, họ nói với nhau nghe về những câu chuyện của văn hóa, con người, cuộc sống gia đình và vợ chồng bản thân riêng mang. 

Nó như ngồi lại trên một chiếc xe cũ, cùng với các thế hệ quản lý đầu tiên, nó nhớ thiếu một gã người Úc đi cùng trên một chuyến xe trở về hành trình ký ức này. Nó cũng như ngày bắt đầu vậy, ngồi lắng nghe một thế hệ chuyện trò. Đâu đó, nó chen vào để nói với anh về mấy thứ lẽ thường, tiểu ngộ. 

Nó chia sẻ về một niềm vui tìm gặp trên con tàu này, nơi nó được tắm mình vào đó mỗi ngày để nhận ra: mình là ai. 

Nó đã có cơ hội để nói lên cảm xúc đó.

***

Tra mạng để biết.

Hỏi Google: Điều gì khiến nhân viên gắn bó với tổ chức lâu dài?  

Google trả lời: Sự thân thiết, hỗ trợ giữa các thành viên trong nhóm, sự quan tâm, tạo điều kiện hết mực từ cấp trên và sự tin tưởng vào đường đi của tổ chức cũng là những yếu tố thường thấy khi nói đến việc gắn bó lâu dài.

Tầng thượng khách sạn Sheraton, ở một tháng 12, không khí Giáng Sinh đang tràn ngập ở khắp nơi, một buổi khai mạc mùa lễ hội đang diễn ra ở phố đi bộ bên dưới. 

Anh chia sẻ về cảm xúc của 15 năm làm việc ở Tài chính Toyota? Anh chàng MC (người dẫn chương trình) đặt câu hỏi với chiếc kính cận quá khổ cho một thân hình nhỏ bé, mái tóc dài được cột đuôi ngựa như muốn nói rõ sự cá tính riêng của bản thân mình và sự thông minh của bản thân mình trong câu hỏi dài, chỉ tóm gọn ý chính ở trong câu này.

Bản thân từng viết: đời người có mấy lần mười năm. Năm, mười, mười lăm…đời cạn. Hôm nay, nó đứng ở một góc bên dưới, nó đang nhìn nó, gã đứng trên sân khấu đó mười lăm năm đang phát biểu.

Đời công bộc đi làm có vui, có buồn. Với bản thân, chỉ có niềm vui. Niềm vui khi được làm cùng với mọi người, bao nhiêu thế hệ quản lý đã đi qua, bản thân nhớ tên hết từng người một. Nó – một gã sống lâu của đời công bộc, đang bắt đầu lấy hơi để có thể nói cho trọn vẹn hết ý; đám trẻ phòng chăm sóc khách hàng đang nháo nhào ở bên cánh trái, muốn nói nó hai từ mà mấy lần đùa gán ghép lại thành câu pha trò.

Ký ức tràn về, từng gương mặt của thế hệ quản lý bắt đầu tua nhanh như một teaser được thể hiện đơn giản và cao trào trong suốt 5 đời thế hệ quản lý đã đi qua. Từ gã người Úc đứng đầu, thế hệ Nhật cha truyền con nối, truyền thống đặc trưng cho đến phảng phất nét hiện đại du nhập của trời tây. Mọi thứ lao vùn vụt qua như vui sướng bắt được sự kích thích của người xem.   

Bản thân đã từng ở đầu chiến tuyến, ở bên cạnh những anh em để chiến đấu; rồi quay về làm việc với những con người ở văn phòng. 

Kết thúc

Một hành trình 15 năm. Nó – một gã sống lâu trong đời công bộc, dưới mái nhà Toyota này, ngắt quãng trong lời phát biểu của mình, khán phòng ít nhiều trầm lắng sau khi nhốn nháo của đám nhóc các phòng lúc bắt đầu. 

Đời Sales viết ra, ngót nghét cũng phải hơn chục năm. Ở đầu sóng gió, từ Bắc chí Nam, cứ viết mãi, nói mãi thì thành ra ăn mày dĩ vãng. Nó chuyển sang một đời công bộc, bắt đầu chuyển mình ngắm những gương mặt ở phía sau chiến tuyến. Yêu thương. 

Những gương mặt cứ “gào” tên nó lên ở mỗi sớm, trưa, chiều; chỉ đơn giản tìm kiếm mấy lời nói, giọng điệu pha trò để bớt đi nhọc nhằn, căng thẳng đến đơn điệu của một công bộc. 

Nếu hỏi nó là có phải bắt đầu yêu lại, thì câu trả lời là: Không…vì đã yêu từ lâu lắm rồi.

Tiệc tàn. Nó ngắm nhìn dòng người vội vã chuẩn bị cho một Giáng Sinh, lung linh đầy màu sắc của phố thị. Con tàu TFSVN vẫn lao về phía trước. Câu chuyện về những toa tàu còn đó. 

Lặng im. Nghe trong hơi thở có xuân đang về

***

“If you love me, love me now, don’t wait for tomorrow.” (Ngô Tịnh Yên)

Gem Center, left the table on the 5th-floor stage, November 2023. Toyota Financial Services Vietnam (TFSVN) celebrates its fifteenth anniversary.

He arrives late and sits next to her, a mask covering most of his face, a familiar figure. A few words, and she recognizes the old acquaintance, reunited after fifteen years. Memories flood, words flow, revisiting the past, discussing the present, and exchanging messages about the future. A Japanese person who laid the foundation for TFSVN is sitting with them, encouraging the participation of fellow Japanese at the table.

The third CEO leans back as if mishearing when she talks about leaving the flagship, stepping down from the leading cars to the ones behind. On a two-car journey, both disembarked not at the station on the S-shaped land but at the station where the sun rises. Pausing before moving on, returning to Vietnam, as if in love as always.

I noticed in a recent spring, passing through the human resources car, seeing people who have undergone formation and development. A gathering of individualistic personalities. The young girls have become women, shaped in their souls by the force of time, fighting adversity in life.

Somewhat rebellious, wanting to be a modern woman in front of everyone, in the eyes of others, they must be strong and dynamic women, at least outwardly. In their souls, which heart could be weak, but that heart must continue outwardly. Toyota’s financial journey through fifteen years has begun.

After fifteen years of training two successive generations, the initial generation gradually faded away like sea foam surrounding them. They silently merge into the waves or seep into the pale sandy layer, leaving a smooth surface on the sand catching the bright crystal sun, and some places are full of debris, needing cleaning up probably over the next decade. Such is the usual course of affairs.

A new generation of management. The train needs passengers; empty compartments must be included. Stopping at stations, the two waves of welcoming passengers have occurred for fifteen years, as if the giant is accepting globally, realizing everything has changed.

A new wave has formed, clinging persistently to an old “family tradition” without end.

“Just need a bit of Kaizen of your character only, sister.” Then, they laugh, the characteristic laughter of the guys and the representative of the girls. She uses it to playfully highlight the height of both guys; the little girl at the top has to chirp to explain that it’s just her personality.

One of the anecdotes in the HR car. Saigon in that season soaked in summer sun, yellowish like a layer of honey, drawn into strands as if to capture the sweet taste slowly dissolving.

Back in Gem’s room, the man of fifteen years meets again, exchanging messages and scheduling before he returns to Japan. An evening for the initial generation.

Le Jardin, a restaurant next to the Idecaf theater stage, a night in December. At the bar, the nostalgic owner converses in French with guests inside the room filled with machines emitting cold air, the chatter of conversation, looking out to the garden filled with guests, in unique outfits, reminiscent of a time.

A time of ancient Saigon, where outfits followed French “fashion,” worshiping the saint Joan of Arc, sitting together commenting on politics in the lively wine of champagne, drowsily moving on to rest at a Continental, or watching the morning parade under the Katinat lights, reminiscent of the Trưng Sisters riding elephants.

Returning to a garden, the first management generation reunites, immersed in the savory taste of cold cuts, and the bitterness of beer, with a faint scent that floats like the scent of dreams blooming at night. Immersed in the recently completed works; paintings on various materials, knitted products forming various items, and animals.

The first to design a sales and marketing car. Immersed in melodies on a piano, fingers coordinating before going solo. It contributes a few secret notes learned from its youth, silently listening to the sound. Immersed in exploring oneself, the material of life, the living surroundings, how nature shapes the gradations to find out how a preferred thing is, how comfortable it is.

The one who laid the foundation for the credit and risk management of a financial organization. Immersed in reverie. It’s like sinking into the music of memories, wandering back to the beginning, as if echoing each melody at every moment, recalling every face from the past, even the old man diligently running around this Earth still appearing in the story as if he is rising to run and chat with him at the same time: the kid from back then is still here.

The generation stopped at a station, the TFSVN train, and each of them went in different directions, except for it. The Japanese guy who used to be a young man is now in middle age, no longer attached to the Toyota home, feeling lost in the middle of the party with former trends.

They tell each other stories about culture, people, family life, and personal married life. It’s like sitting back in an old car, with the first-generation management, remembering a guy from Australia traveling with them on a nostalgic journey. It’s like the beginning, sitting and listening to a generation’s story.

Somewhere, it squeezes in to talk to him about ordinary things, trivialities. I share about the joy found on this train, where it immersed itself every day to realize: who it is. I had the chance to express that emotion. Search to find out. Ask Google: What makes employees stay loyal to an organization for the long term? Google answers: Familiarity, support among team members, care, creating optimal conditions from superiors, and trust in the organization’s direction are common factors when it comes to long-term loyalty.

Sheraton Hotel penthouse, in December, the Christmas atmosphere is spreading everywhere, an opening ceremony for the holiday season is taking place on the pedestrian street below.

Could you share the emotions of 15 years working at Toyota Financial Services? The male MC (program host) asks with oversized glasses for a petite figure, and long hair tied in a ponytail as if wanting to emphasize his personality and intelligence in the lengthy question, summarizing the main point in this question.

I once wrote: that a person has a few ten-year periods in life. Five, ten, fifteen… life is over.

Today, I stand in a corner below, looking at me, the man on the stage for fifteen years is speaking.

Life in an office has its ups and downs. For myself, there is only joy. Joy in working with everyone, remembering the names of every manager. I, a long-time survivor in the corporate world, am beginning to take a breath to be able to express my thoughts completely; the customer care team is bustling on the left side, wanting to tell it two words that have been jokingly combined into a phrase.

Memories rush back, and each face of the management generation starts to speed up like a teaser shown simply and intensely over the five generations of management that have passed. From the Australian guy at the top, the Japanese generation passes on to their children, the tradition typical of modern Western influences.

Everything rushes past like joy capturing the excitement of the audience. It has been at the front lines, fighting alongside its brothers; then returning to work with people in the office.

End A 15-year journey. I, a long-time survivor in the corporate world, under the Toyota roof, interrupts its speech, the audience is somewhat quiet after the commotion of the kids at the beginning. Life in Sales, one could say, is better than a dozen years ago.

In the forefront, from north to south, writing continuously, talking endlessly, then it becomes a wandering vagrant. It moves on to corporate life, starting to shift its focus to observing the faces behind the front lines. Love. Those faces “shout” my name every morning, noon, and afternoon; simply seeking a few words, a playful tone to alleviate the monotony of corporate life.

If asked if it’s starting to love again, the answer is: No… because it has been in love for a long time. I ended my speech.

Party over. It watches the hurried crowd preparing for a Christmas, sparkling with the colors of the city. The TFSVN train continues forward. The story of the remaining train cars. Silence. Hearing in the breath, spring is coming.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Us

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Aenean ac lorem pretium, laoreet enim at, malesuada elit.

Social Links