Vì tôi cần thấy em yêu đời

Vì tôi cần thấy em yêu đời

photo 1411972051_RUFMmIFK_zps28144362.jpg

Em còn nhớ không!? Anh nhìn nó trong ánh mắt đắm say đầy tình, của bình minh vừa thức giấc, cỏ cây vẫn còn đang mộng những giấc mộng sương sớm với tình yêu cùng gió đêm. Vừa tàn. Nhớ gì anh!? Nó nhìn anh trong ánh mắt thiết tha lấm tấm những mãnh tình vụn vỡ, đã biết bao giờ nó thôi không còn nói tiếng yêu anh, chỉ biết lấy thân mình cuộn tròn như một chú mèo con cọ sát vào lòng anh. Thật sự thì cũng đã yêu anh từ rất lâu rồi, từ một lúc nào đó không rõ. Trong một ngày nào đó có gió lướt ngang làn tóc. Đứa học trò ngày nào bước theo sau nói với nó vài câu tỏ tình cứ nhìn rồi lặng thinh mà thằng nhóc ấy cứ thương thầm trong trang vở với những vần thơ cứ thể gửi đi gửi lại trong những tiết học tàn. Ngày tháng đi ngang thấy mộng mơ chìm vào biển nhớ. Nó cười, thời buổi bây giờ sao có nhiều kẻ khờ thế không biết. Nó để anh cùng vần thơ ở lại quê nhà vì cuộc đời không chỉ gói trong trang vở?

photo 1412752872_FNdzqZFq_zpsf9487e21.jpeg

Đến với anh – kẻ đi tiếp với nó qua thời sinh viên từ một tỉnh lẻ để đến với một giảng đường không quá chen chân cũng không là bước vội. Thấy đời mình sao thầm tội với những thứ vật chất thiếu đầy chỉ có một tình yêu từ một gã khờ là thôi không bao giờ thiếu và tiếp tục là những bài thơ vun trồng cảm xúc hay những lời nói gửi vào trong gió yêu thương. Nó thấy đâu đó có thấp thoáng bóng người xưa trở lại, dìu nó đi khi vẫn còn đang chới với với nhiều thứ thay đổi xung quanh. Nó biết rằng những câu nói ấy không có tạo ra tiền và bù đắp cho những vần phần vật chất đủ đầy cứ thế mà sao tình cứ chấp chới nghe những lời thơ ấy bay lên trên trên suốt giảng đường đại học. Tất cả và tất cả cứ thế lấp đầy ngày tháng sinh viên. Nó để anh cùng vần thơ ở lại giảng đường vì cuộc sống không chỉ cần mỗi yêu thương? Bước chân ra khỏi giảng đường với những câu nói yêu nhiều đến quên mất rằng đã từng nghe từ đâu đó có chàng thi sĩ hay một gã nào tự xưng là doanh nhân nào đấy gửi vào lời yêu pha chút bạc tiền thấy phấn son vùi dập tâm hồn. Thấy con tim mình thôi không còn mềm yếu khi nó thấy mình được quyền sống đầy đủ giữa vật chất với yêu thương. Nó để anh ở lại với những lời hứa về một tương lai sau này khi trãi dãi cuộc sống ấy chỉ thấy là những cơn say mụ mị, hứng tình, hoang lạc làm tiền đề cho những lời hứa sau khi cuộc đời anh vẫn còn lắm dây tơ giăng chằng chịt vẫn chẳng biết khi nào tháo gỡ xong. 

photo 1411972051_gqLMpNdi_zpsac6d7fd2.jpg

                  Rồi đâu đó có một lần đứa học trò với những lời yêu của ngày xưa gặp lại sau ngần ấy năm chia tay vẫn không có một mãnh tình vắt vai hay là đã qua tay bao nhiêu cô không biết nó cứ nhìn gã học trò này đấy sững sờ với những thay đổi về trong cách nhìn cuộc sống, thôi không còn mộng mị, thôi không có những lời yêu chỉ duy nhất một điều gã khờ ngày ấy nói rằng vẫn còn yêu em.                   Nghe xong tiếng ấy nó thấy gã khờ ngày ấy vẫn khờ như xưa. Tiếc thương. Hỏi. Em không còn con gái anh có còn yêu em không? Ánh mắt thách thức anh giữa đêm tàn khi đã là ngà chút hơi men có người con trai không còn khờ nữa dường như đã thức tỉnh giữa đêm đông. Trong tiếng nói chỉ còn sự im lặng, nghe bàn bên tiếng nói vẫn còn xì xồ và vài tiếng cười ha hả không ra chuyện gì, chỉ nghe vài tiếng chửi thề ở bàn kế bên kề cận.                 Anh nói rằng với anh thứ đấy không còn là quan trọng. Nó nhìn anh và thấy rằng gã khờ ấy vẫn còn ngốc nghếch như ngày xưa. Nó đưa lấy làn môi chạm lấy làn môi thâm sì như bờ ruộng hoang nức nẽ đã chờ quá lâu để thấm mềm làn môi, cứ trôi tuột. Nó và anh làm tình giữa ánh sáng và hạnh phúc vừa lên.                 Nó sẽ là người con gái hạnh phúc nhất thế gian này khi được lấy anh vì với nó, biết tìm đâu được gã khờ ngốc nghếch đợi chờ nó từng ấy năm giữa thời đại này. Biết tìm đâu con tim của ngày xưa thổn thức giờ đây vẫn còn thức thổn vì một tiếng yêu. Dại khờ. Lòng vị tha. Tìm đâu ra ở một thằng đàn ông trong cuộc sống thiếu vắng những câu nói còn hay đong lại sau này. 

photo 1411107332_jModTgvo_zpsc188c749.jpg

                            Nó thấy mình tinh khôi trong màu áo trắng, chiếc voan trên đầu như che lại tất cả những gì hoen ố của ngày xưa. Lỗi lầm. Tất cả sẽ được anh giúp nó gột sạch đi, vứt đi sau khi bàn tay anh vén chiếc voan ấy trong ngày nó nhìn anh đắm say.                 Em đúng là đồ đỹ. Với tiếng nói giữa trời dông, nghe đâu sét đánh thẳng vào lòng, nó nhìn anh lưng tròng nước, không nói, nó ngồi xếp lại áo quần cho xong khi đứa con ngồi một góc vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.                Em là đồ đỹ. Điếc à? Nghe trong câu nói có sự ức nghẹn rơi xuống cõi lòng, loay hoay không tìm thấy đâu thằng ngốc nghếch ngày xưa viết vội vài câu thơ tình. Nó ngồi xếp gọn lại đống áo quần, vài cái áo quần hình như vẫn còn chưa khô thấy ươn ướt, có vài sợi tóc rơi vãi khi có vài cái tay sượt qua quấn lấy tóc, lướt qua da để lại vài vết ửng đỏ. Đứa con ngồi một góc bắt đầu khóc rống lên như muốn hòa cùng một tông của giọng anh thét.Những cơn gió bắt đầu len lõi vào trong, vài tia nắng bắt đầu xuất hiện khi những ngọn cỏ bắt đầu rung rinh sương sớm, bắt màu nắng lấp lánh như cầu vòng. Nó đặt lên trán anh một nụ hôn thầm lặng, rồi bước ra ngoài sợ làm anh thức dậy sau một đêm hoang dại mệt nhoài. Ngay từ khi anh nói vẫn còn yêu nó như ngày nào, nó biết chắc rằng nó đã không thuộc về anh và anh cũng vậy. Nó chẳng thuộc về nơi này. Làng quê ấy chỉ còn là quá khứ để mỗi lần về nó rữa vết thương đau, để rồi tiếp tục trở về nơi phố thị ồn ào giày xéo tâm hồn đó với những tháng ngày trôi vèo dung dưỡng đến khi vết thương liền xẹo. Nó ngắm nhìn anh ngủ say như một đứa trẻ khi cánh cửa đang khép nhẹ nhàng. Hành trang nó mang theo về phố thị câu nói nó hỏi: vì sao đợi chờ? Là câu trả lời: vì đơn giản anh cần thấy em yêu đời. Có tiếng động phát ra từ phía bên trong căn phòng, chắc là anh vừa tỉnh!?(Ảnh: sưu tầm)

Do you still remember!? He looked at her with eyes intoxicated with love, at the dawn just waking up, the grass still dreaming of early morning mist with love and the night breeze. Just fading away.
What do you remember, love? She looked at him with intense eyes, revealing the shattered fragments of emotions. She has long stopped saying “I love you” but only wraps herself up like a kitten rubbing against his heart.
Truthfully, she has loved him for a very long time, from an unclear moment. On some day when the wind brushed through her hair, a former classmate, who used to follow her, confessed with a few words. He just looked and fell silent, but he secretly cherished her in his notebook with poems sent back and forth during the fading class hours. Seeing the dreams sinking into the sea of memory, she laughed. Nowadays, how come there are still such naive people, she wonders.
She left him with poetry to stay in the hometown because life is not just encapsulated in notebooks.
Coming to him—the one who walked with her through student life from a remote province to a university without too much crowding, not in a hurry. Feeling that life unfairly accused those lacking material things, there is only one love from a naive guy. That’s enough, and it continues with cultivated emotions or words sent into the wind of love. She feels a fleeting glimpse of the old self returning, guiding her through the changes. She knows those words don’t create money and compensate for the lack of material wealth, but somehow, love stubbornly persists, listening to those poems flying across the university campus. Everything fills up the days of student life.
She lets him and the poet stay in the university because life needs more than love.
Stepping out of the university with words of love, she almost forgets she once heard that some poet or self-proclaimed businessman sent love words mixed with a bit of money, thinking that makeup would bury the soul. Seeing her heart no longer soft when she feels she has the right to live fully amidst materialism and affection.
She leaves him with promises of a future when experiencing life. But she only sees those promises as the premise for the words said after his life still has many unresolved threads.
Somewhere, a former classmate with the love of the past meets her again after so many years of separation, and there is still no poignant love story. Or maybe it has gone through the hands of many girls, she doesn’t know. She looks at this former classmate, surprised by the changes in his perspective on life. No more dreams, no more love words; there’s only one thing he said, “I still love you.”
Hearing that, she feels he is still as naive as before. Pity. Asking, “Now that you’re no longer a boy, do you still love me?” The challenging look challenges him amidst the fading night when he’s almost tipsy. In the silence, with voices from the neighboring table still buzzing and a few laughs that seem to lead to nothing, I only hear a few swearing words from the nearby table.
He says that it’s no longer important to him. She looks at him and feels that the naive guy is still as foolish as before. She takes his lips, touching lips as dark as a fragrant, moist field that has waited too long to soften her lips, flowing away. She and he make love in the midst of light and happiness just rising.
She will be the happiest girl in the world when she marries him because, for her, where can she find the naive fool waiting for her all these years in this era? Where can she find the heart that used to throb for a word of love? Foolishness, kindness. Where to find such a man in a life lacking those good words to gather later?
She feels pure in a white dress, the veil on her head covering all the stains of the past. Mistakes. Everything will be wiped away by him; thrown away after his hand lifts the veil on the day she looks at him enchanted.
“You’re such a fool.” With a voice in the thunderstorm, it is said that lightning strikes directly into the heart. She looks at him, silent. She sits down and adjusts her clothes when the sitting child in the corner still doesn’t understand what’s happening.
“You’re a fool.” Deaf, right? In the words, there is a choked-up sound falling into the realm of the heart. Frantically, she can’t find the foolish guy who once wrote a few hurried love poems. She neatly folds the pile of clothes, some of them still seem wet, a few strands of hair fall when her hand sweeps across, touching her hair, gliding over the skin, leaving a few blushes. The child sitting in a corner begins to cry out loud as if wanting to join the same tone of his yelling.
The gusts of wind begin to seep in, and a few rays of sunlight begin to appear as the grass begins to sway with the early morning mist, sparkling like a rainbow.
She gives him a silent kiss on the forehead and then steps outside, afraid of waking him up after a wild and exhausting night. From the moment he said he still loved her like before, she knew for sure that she didn’t belong to him, and he didn’t belong to her. She doesn’t belong here. That countryside is only a past where every return washes away the painful wounds, and then she continues to return to the noisy urban life, wearing down the soul until the wounds scar over.
She watches him sleep like a child as the door gently closes. The baggage she brings back to the city echoes her question: why wait? The answer is simple: because he needs to see her love life. A sound comes from inside the room, probably he just woke up!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Us

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Aenean ac lorem pretium, laoreet enim at, malesuada elit.

Social Links