Cuộc đời nó đã nghe ba người nói thế. Khác nhau.
Ba nó. Người đàn ông của một thời chiến tranh đi qua, để lại một mái đầu xơ xác những tàn khói còn vương lại phai màu tóc rối, có mảnh đạn còn ghim lại trên đầu làm quà cho mẹ nó, giữa một chiều mưa đi về từ tiền tuyến. Xót xa. Những cơn đau mỗi độ mưa về hay gió bấc lạnh lùng lướt ngang vầng trán đầy những vệt sóng da nhiều lớp gợn đầy. Ngổn ngang.Người thanh niên từ một màu áo trắng thơ thẩn với những bài thơ gửi bạn. Ngây thơ. Để lại. Những bài thơ của hôm nào lưu vào trong ngăn tim kỷ niệm, giữ trong ba lô những bức thư từ hậu phương của em gửi hôm nào, kể từ khi màu áo trắng đổi thành màu xanh của lá rừng. Thư từ qua lại, thương nhau như gió mây dìu dắt, có dưới một bức thư hẹn ngày về với cau, trầu mâm quả qua thăm nhà.Gặp em. Đứng ở đầu con phố nhỏ, nép mình bên bức tường gạch đổ, mắt nhìn thương yêu, hai tầm nhìn chạm vào đáy con tim. Hương thầm. Kết quả tình yêu là một đứa con trai kháu khỉnh mang trên mình một dị tật bẩm sinh, đớn đau cùng mỗi độ mưa về hay gió bấc lướt ngang thân thể gày còm. Dỗ dành. Ông nói: con trai không được khóc!
Mẹ nó. Người con trái của một thời chịu đựng di chứng chiến tranh trong tâm trí, những bài thơ và thư tình nhuộm nát thời gian cất trong rương cũ kỷ.Trót yêu. Chàng trai có mái đầu ngô nghê ngồi nơi góc lớp tập tành thỏ thẻ lời yêu qua con chữ, lời thơ. Vụn dại. Tình bạn chấp cánh bay, có tình yêu ở lại, những lá thư từ chiến trường đi dọc đường thương nhớ.Tình nhân. Trở lại với mãnh áo màu lá rừng loang lỗ những vết bom cào, đạn xé, nhuộm đất đá trên các nẻo đường đi qua. Từ ánh nhìn yêu thương thấy mình nằm gọn yên lành, trong con ngươi đang hằn lên những tia máu đỏ ngầu. Khẽ khàng. Đưa tay chạm đôi má dạn dày gió sương, không dám đưa lên mắt, sợ có giọt nước nào rơi làm rớt linh hồn lính can trường, dẫu có đau thương nào vẫn không tài nào quật ngã, trong đó có cả đau thương từ kết tinh tình yêu còn lại đang quằn quại với những đợt mưa giông, gió bão. Vô tình.Nhìn anh. Nhức nhối với dư âm chiến tranh còn ở lại mãi ở trong đầu. Đưa tay vuốt mắt tình yêu thời vụng dại đến lúc thoát thai cõi tạm, về với đất yên lành. Đứa nhóc ngu ngơ chạy vòng quanh linh cửu, em ngồi đốt sạch giấy vàng, bạc cháy tận còn tro than, mặc cho giọt nước lạnh lùng lăn trên đôi má. Bơ vơ. Đứa con giờ đã trưởng thành, nổi đau di tật vẫn cứ bám quanh đời trai trẻ, ngồi một bên giường mẹ chờ đếm thời khắc tạm biệt một cõi điêu linh, lạnh lùng cày xé thân tàn người phụ nữ. Mười tám năm, lẻ đâu đó vài ngày, lôi những bài thơ, thư tình ra nhờ con đọc lại trước giờ phút chia tay.
Đưa tay chạm đôi má lộ xương hàm trơ trọi, nhìn bằng những yêu thương vào con ngươi đang nổi lên những tia máu đỏ ngầu. Bà nói: đàn ông không được khóc!
Em. Thân thể gày còm, gương mặt xương xương, mắt lõm sau gọng kính, tư lự ngồi vẩn vơ với những con chữ đi theo dòng cảm xúc viết ra trong thế giới nhiều màu, được nhìn từ lăng kính vạn hoa. Gặp nó. Nơi góc giảng đường lặng căm, ngồi hí hoái vẽ những vật thể hình thù dị biệt, những bức tranh pha trộn sắc màu hỗn tạp, bố cục bức phá mọi cách nhìn.Dịu dàng. Em ngồi bên nó, nhìn phác thảo, đi cọ, pha màu…rồi viết gì đó không rõ. Đôi khi. Cất tiếng, hát một đoạn, thả hồn bay theo những bản nhạc từ chiến trường xưa. Không biết. Tự khi nào. Thân thể gày còm dựa thẳng vào lưng nó, hát ca, viết những dòng cảm xúc từ những bức tranh pha trộn sắc màu hỗn tạp, bố cục bức phá mọi cách nhìn. Quặng lòng. Trời khóc tỉ tê những giọt mưa lớn nhỏ, đất dãn ra đón một thân thể đàn bà đã đi qua chiến tranh và đời cạn ở tạm thế. Tiển đưa. Chỉ còn hai mái đầu ngồi lại cuối chiều mưa. Em nói: Hãy khóc đi anh, để em lau lệ!
( Ảnh: Sưu Tầm )
***
The life had heard three people say that. Different.The first one, her father, a man who lived through a time of war, leaving a head full of gray hair, smoke-stained remnants clinging to disheveled hair, and a piece of shrapnel pinned to his head as a gift for his mother, in the rain returning from the front. Painful. The pain echoes with each rain or chilling wind sweeping across a forehead with many layers of wrinkled waves. Jagged.
The young man in a white shirt is lost in love letters and poems sent to friends. Naive. Left behind. The poems of the past are tucked into the memory chest, letters from the home front kept in the backpack, since the white shirt turned into the green color of the jungle. Correspondence back and forth, loving each other like the wind and clouds guiding, including a letter under a date with the betel and areca ceremony through a visit home.
Meeting her. Standing at the end of a small street, leaning against the crumbling brick wall, eyes gazing with love, two gazes touching the bottom of the heart. Faint fragrance. The result of love is a son with a congenital defect, in pain with every rain or chilling wind passing through the thin body. Gentle. He said: a son should not cry!
The third, is her mother, the youngest daughter of a generation bearing the aftermath of war in her mind, her poems and love letters stained by time stored in the old memory chest.
Trapped in love. The boy with corn hair sitting silently in the corner of the training class, lost in love words, and poetry. Broken. The friendship took off, but love remained, the letters from the battlefield along the roads of longing. Lover. Returning with a uniform stained with holes, torn by bombs, and dyed with soil and rocks on the roads traveled. From a loving gaze feeling peacefully lying, in the eyes there are traces of red blood. Tenderness. Touching the cheeks of the beloved eyes with cold drops, the warmth does not dare to lift to the eyes, afraid that any falling drop will drop the soul of a combatant, including all the pain crystallized from the love left struggling with rainstorms, and storms.
Accidentally.Looking at him. Painful with the remnants of war still lingering in the head. Gently stroking the eyes of love, swollen from the hesitant love until it escapes the transient realm, returning to the peaceful land. The boy, now grown up, still bears the pain of congenital deformities, sitting on one side of his mother’s bed, waiting to count the moments of saying goodbye to a temporary world, harshly plowing through the remnants of the body of a woman. Eighteen years, odd days somewhere, dragging out those poems, love letters for the child to read before the moment of parting.Touching the cheeks with protruding cheekbones, looking with love into the eyes that are emerging with red-blooded rays. She said: a man should not cry!
Her. A thin body, bony face, sunken eyes behind glasses, sitting thoughtfully with the emotional words following the colorful world, seen through the lens of a thousand flowers. Meeting it. In the corner of the silent lecture hall, sitting absentmindedly drawing strange and distinct objects, blending colors chaotically, breaking the composition in every way of looking.
Gentle. She sat next to him, looked at the sketch, painted, mixed colors… then wrote something unclear. Sometimes. Raised her voice, sang a passage, let her soul fly with the music from the old battlefield. Unknown. Since when. The thin body leaned straight against his back, singing, writing emotions from the paintings mixing chaotic colors, breaking the composition in every way of looking. Crushed heart. The sky poured down heavy raindrops, and the earth opened to receive the body of a woman who had gone through war and life exhausted temporarily. Escorting. Only two heads left sitting in the rain late in the afternoon. She said: Cry, my love, let me wipe away your tears!