Trong một ngày nắng chạy
Nó lững thửng bỏ lại Sài Gòn. Gió bụi. Tìm kiếm một điều gì đó mà đến giờ nó vẫn chưa xác định được giữa những thứ bon chen và áp lực đè nặng từ một cuộc sống đang đeo đuổi sau khi đã lụm lặt từ tiền bạc, danh vọng, gia đình…rồi nhiều thứ, nhiều thứ đến giờ với nó vẫn không rõ đó là điều gì. Tất cả giờ là sự ngở ngàng. Ngông cuồng trở lại. Vác ba lô lên vai để đi đến một nơi nào đó trong tâm tư nghĩ: miễn là không phải chỗ cũ, lối quen với những con đường mòn suy tư & xúc cảm. Vốn vậy. Mọi thứ rớt dọc theo hành lang của ngày rượt đuổi cho đêm về không tròn một giấc ngủ say, trong đó có tình yêu.
Trong một ngày nắng trốn.
Phố núi. Giăng mù sương, đón bước chân người mới đến bằng những tâm trạng vương mang và ngở ngàng về một miền đất mới. Ai đó nói với nó đến đây tìm hiểu, khám phá một vùng đất mới. Xa lạ. Thứ cảm xúc duy nhất tìm được nơi phố núi làm lửng lơ tâm hồn như một gã khách lang thang quá bộ không biết đi ngang hay chạy dọc. Thu hút tầm mắt bằng những con đường dốc dọc ngang như những chiếc thang được xếp có chủ đích với những con người đang leo lên, leo xuống.Băng qua nó. Chầm chậm. Một cảm xúc gì đấy không định hình, một cảm xúc tươi mới như từ thời võng đưa ru ngủ ở ấu thơ đến khi lớn khôn ru ngủ bằng nhiều thứ cộng hưởng, mơ tròn một giấc say, giờ đây như bừng tỉnh nhẹ nhàng, thiết tha như rượu vừa nấu chín. Thơm lừng. Gánh chè vừa mới lướt qua con đậm mùi đướng nước, bắp non nấu vàng hạt trong làn khói nghi ngút thúc giục những cơn thèm vụt qua.Từ từ. Bước vào một ngôi chùa nằm sát góc đường, nó ngẩn ngơ nhìn ít phút trầm tư, nguyện cầu, không hiểu sao đầu trống rỗng, hồn phách chắc theo gió lang bạt phương nào. Tăng ni và phật tử giữ ánh nhìn của nó thật lâu. Từ niệm. Một cuộc sống không quá vội vàng.Bỏ lại cảnh chùa với Phật vẫn mắt khép hờ đôi mắt để bước sang một góc đường đối diện khi thu hút bởi hai từ Buâng Khuâng của tên một quán nhỏ, chọn một góc quán ngồi bởi một bản nhạc Pháp ghì chân không thể đi. Lạnh lùng. Nghĩ. Tính cách hình thành từ cuộc sống. Cuộc sống được tạo ra từ môi trường. Cứ thế đồng điệu, liên miên theo những xúc cảm.
Bỏ lửng. Cô chủ quán trẻ đang ngồi bên cạnh với tóc dài tết gọn chạm đất như chiếc thang được bắc từ mặt đất lên đến đỉnh núi sương mờ chưa phũ vội vàng, trong chiếc đầm liền thân dài chạm đất đầy những họa tiết chìm trên nền vải đen làm nổi bật một làn da trắng như sương phủ đầu non, nét mày kẻ đậm kéo dài như kẻ sông lượn vòng quanh núi cùng hai ngọn đèo mi cong vút với thủy tinh thể trong veo như người đứng núi soi bóng lòng sông, lướt trên mặt dậm phấn son vừa phải, cùng thả ánh nhìn về con đường lơ lửng mưa bay giữa trời đêm hút cạn dòng người qua lại. Trong một ngày nắng ngủ.
Một góc quán vắng. Lắng mình với giọt café phố núi. Nặng. Bước chân người cô độc trong một lối đi tìm. Chân trời ở nơi đâu? Hạnh phúc ở chốn nào? Ta đi đâu cho hết một cõi sầu. Lắng lo.Từ lâu. Nó thích ngồi đoán những nổi niềm như một thú vui theo ngày tháng giữa phố núi chập trùng như cái cách mà gia đình nó đã gieo vào người đến thưởng thức những giọt café tí tách bằng tên gọi quán. Buâng Khuâng. Nó không thả ánh mắt nhìn anh. Đối diện. Ngờ ngợ. Đôi điều về người khách lạ. Chắc không phải chốn này.Một lữ khách phương xa. Ngồi ngẩn ngơ đến lạ. Khói thuốc cứ bay từ quán ấp ủ người đầy đến giữa quán trống huơ. Người đến rồi đi, chẳng ai ghì lại một hình ảnh của người con trai ngồi đấy. Thẩn thơ. Hồn du.
Nó thấy một chàng trai đoán chắc rằng từ nơi thành phố, lần đầu đến với phố núi mộng mơ. Giống anh. Chàng trai cứ thích ngồi thẩn thờ ở một góc quán nhìn ngắm mưa bay. Chàng trai đến từ một Sài phố đầy phù hoa rực rỡ với những điều khác lạ giữa phố núi. Cô chủ quán Buâng Khuâng cứ ngồi bàn bên cạnh cùng ngắm mưa đêm. Lặng thầm. Chẳng buồn nhắc anh. Quán đã vắng người. Đêm đã về khuya, chỉ còn tiếng nhạc đu đưa Je t’aimais, Je t’aime et j’ai
Nó đưa ngón tay vờn vài sợi tóc cô đơn trong khi khói thuốc cứ bay. Nó ngồi ghép bóng nó với bóng anh đang châm chậm chạy ra đường theo ánh đèn đêm. Nó lồng hai bóng vào nhau, đưa ngón tay nghịch đùa mái tóc như muốn lấy tóc trêu đùa anh, cứ thế cứ thế nghịch đùa bóng trên đường phố mưa bay, không để ý rằng anh đang cứ ngồi đấy đưa mắt vô hồn về một khoảng đường xa xăm không dịu vợi.
Bất chợt. Anh thấy bóng nó quấn lấy bóng anh, nghịch đùa. Anh cười. Cô bé thích thế sao không qua đây ngồi không phải chơi cùng bóng. Anh với nó bắt bóng cả đêm đến tận bình minh thức dậy giữa một Buâng Khuâng Café không ai nhắn gửi, không ai đợi chờ, cứ thế nghịch đùa. Bắt bóng.
Trong một ngày nắng đứng.
Ngồi phía sau em, vài sợi tóc cô đơn vờn qua mặt trêu hương của đất trời và của chính em. Thơm lừng. Có chút gì đó từ nghìn xưa trở về. Nhớ có những khoảnh khắc như thế, ở một làng quê. Một mái tóc dài thướt tha chỡ nó đi khắp những con đường làng vừa được tráng nhựa, chạy bon bon dưới ánh trăng thay đèn soi, cỏ cây hai bên đường như hờn dỗi mỗi lần qua. Thì thầm. Chắc hai đứa bị hâm cứ chạy đi chạy lại, không biết để làm gì. Nó ngửi hương của tóc trong làn gió bay, cứ thấy sao sao một điều gì đấy khó tả, không hiểu đấy là gì nhưng tất cả những điều ấy cứ thế bay đi. Tự tình. Ôm một vòng tay từ phía sau, vùi đầu vào vai em, để ngửi hương đưa nhẹ cho một phút đê mê. Đắm tình. Dị.
Thiệp hồng báo tin em lấy chồng. Thông qua một người bạn cũ nhắn tin, hỏi mày có đi không, nó bỏ lửng câu trả lời vì không muốn nói rằng mày hỏi gì ngu thế. Như khắc một lời thề trong trái tim dị đắng dị tình, đào hố chôn chân nơi phố thị thành. Không còn hỏi tương lai và quá khứ.
Trong một ngày nắng ngã.
Nó chở anh đi về bản Đôn. Anh ngồi phía sau nó đưa hơi thở nghịch đùa những sợi tóc cô đơn với một vùng da còn tóc con chưa quên mất những dư vị của tình đầu. Tình đầu cũng đến trong một ngày nắng như thế giống hôm nay, tình đầu đến với người con trai không phải từ đất khách xa lạ, ngồi phía sau nó nói về những mong ước cho mai sau, với những chân trời mới mở ra khi phố núi là một chấm nhỏ xa tít dưới mặt đất và tất cả sẽ là một ngày về anh sẽ cùng nó trở lại bản Đôn lần cuối để tiễn đưa một phố núi buồn sẽ chôn đi hồn trẻ. Tự giác. Nó thấy mình trẻ con trong suy nghĩ của tình đầu, thấy má ửng hồng khi nghĩ đến chuyện ngày mai, trong tay anh ấm áp, dưới làn môi anh ẫm ướt, ôm ấp nhau giữa động tình không phải giữa chốn núi non.
Bốn năm vượt, sáu tháng trên, thêm vài ngày lướt. Nó ngồi nhìn anh trong sự lặng thinh khi nói rằng chúng mình khác biệt. Những lời anh nói cứ vụt qua như xe bên ngoài lướt đi hờ hững, không đọng lại bất kỳ một tiếng nói gì của tình đầu. Nó ngồi dịch ra ngoài để bóng nó không chạm bóng anh. Vòi vĩnh.
Trong một ngày nắng khóc
Bằng những giọt mưa bay. Nó thấy hơi ấm đang từ từ phũ kín từ một vòng tay ôm. Nó tấp xe dừng lại bên đường khi bàn tay giật mình buông vội. Nó không nhìn lại, đưa hai tay bắt lại đôi tay, khép chặt lại vòng ôm, nó thấy bóng mình bắt lại bóng anh. Vài giọt mưa bay đọng lại trên vòm mi cong.
( Ảnh: Sưu Tầm )
Trapped in the scorching sun, it left Saigon behind, amidst the dusty winds, searching for something undefined amid the hustle and the weighty pressures of a life pursued after gathering wealth, fame, family, and many other things that, till now, remain unclear to it. All that remains now is a sense of bewilderment, a return to recklessness. It throws a backpack over its shoulder, heading towards a place within its contemplation: as long as it’s not the old place, the familiar path with its well-trodden trails of thoughts and emotions. That’s the plan. Everything now is a state of wonder. It wanders back to itself.
In a sunlit escape.
Mountainous streets draped in mist welcome the newcomer with lingering emotions and awe toward a new land. Someone tells it to come here, and explore a new region. Unfamiliar. The only emotion found in the mountainous streets leaves its soul suspended, much like a wanderer who stumbles through without a fixed direction. The twisting roads, like purposeful steps, captivate with their uphill climbs, as people ascend and descend.
Crossing through it. Slowly. A certain indescribable emotion, a fresh feeling reminiscent of childhood lullabies, resonates from the times of swinging in hammocks during infancy to the complexity of dreams in adulthood, now awakening gently, tender as freshly brewed wine. Fragrant. Just passed by a tea vendor, the scent of brewed tea leaves and roasted corn wafts through the air, urging the fleeting cravings to pass by.
Gradually. Stepping into a temple nestled at the corner of the street, it gazes contemplatively for a few minutes, praying. The empty drum’s resonance disappears, and the soul seems to drift away with the wandering wind. Monks and devotees hold its gaze for a long time, from prayer. A life not overly hurried.
Leaving the temple, with the closed-eyed Buddha still there, it moves to the opposite side of the street, drawn by the words “Buâng Khuâng” from a small cafe. It chooses a corner, captivated by a French song playing relentlessly. Aloof. Reflecting. Personality is shaped by life. Life is created by the environment. Harmony, incessantly resonating with emotions.
Leaving it behind. The young owner sits next to it with neatly braided long hair, touching the ground like a ladder rising from the earth to the misty mountain top. Clad in a fitted black dress adorned with patterns, the dress accentuates a skin as white as the mountain mist covering the young peaks, with bold eyebrows elongating like a river meandering around a mountain. The two curves of the brow, like mountain passes, arching with crystal clear eyes, surveying the distant road amidst the night, drawing attention away from the bustling crowd.
In a sunlit hideaway.
A deserted corner. Immerse in the scent of mountainous coffee. Heavy. The solitary figure steps in search of something. Where is the horizon? Where is happiness? Where can one escape from all the sorrows? Contemplating.
For a long time, it enjoyed guessing the hidden emotions as a pastime between days in the mountainous street, much like how its family embedded the enjoyment of tasting small sips of coffee with the cafe’s name. Buâng Khuâng. It doesn’t let its eyes wander towards the stranger. Opposite. Suspicious. A few things about a stranger. Probably not from this place. A traveling stranger. The owner of the Buâng Khuâng cafe keeps sitting at the nearby table, gazing at the rainy street with a cold expression. Silent. Thinking. The character is formed by life. Life is produced from the environment. All in harmony, a continuous echo of emotions.
Drifting away. The cafe owner, a young lady, seems to be sitting by herself in a daze. The smoke from the cafe fills the entire space between them. People come and go, leaving no trace of the young man sitting there. Lost in thought. The cafe owner continues to sit quietly, absorbed in the evening’s street view. Still. The night has come, leaving only the sound of Je t’aimais, Je t’aime et j’ai…
It extends a finger, playfully swirling a few lone strands of hair, while the smoke continues to drift. It sits, merging its shadow with the shadow of the guy who is slowly walking into the street under the night lights. It intertwines their shadows, using a finger to playfully tease the hair, as if wanting to grab it, teasingly playing with the shadow on the rain-soaked street, unaware that he is sitting there, eyes drifting towards a distant street, lost in thought.
Suddenly. He sees its shadow entwining with his shadow, playing around. He laughs. The girl likes this place, why not come over and sit, not just play with the shadow. He and it catch the shadow all night until dawn breaks in an empty Buâng Khuâng Cafe with no messages, no waiting, just playing like this. Catching the shadow.
In a sunlit standing.
Sitting behind her, a few lonely strands of hair sway across the face, teasing the scent of earth, sky, and of her own essence. Fragrant. There’s something indescribable, something ancient returning. Remembers moments like these, in a village. A long, slender hair runs through the village’s newly asphalted roads, running lightly under the moonlight and replacing the street lamps, with grass on both sides of the road, seemingly sulking every time she passes. Whispering. Probably both were teased to run back and forth, not knowing what to do. It smells the scent of her hair in the flying breeze, feeling something indescribable, not understanding what it is, but all those things seem to fly away. Self-awareness. It sees itself as a child in the thoughts of the first love, feeling the blush when thinking about tomorrow, in his warm hands, the damp warmth under his lips, embracing each other amidst the romantic setting not in the mountainous city.
A pink card announces that she’s getting married. Through an old friend’s message, asking if it would go, it leaves the question unanswered because it doesn’t want to say that it’s a silly question. As if swearing an oath in a bitter and sweetheart, it digs a pit to bury its feet in the urban street. No longer asking about the future and the past.
On a sunlit fall.
It takes him to the village of Đôn. He sits behind it, his breath teasing the lonely strands of hair, touching a skin still remembering the residues of the first love. First love came on a sunny day like today, first love came to the boy not from a distant land, sitting behind it, speaking about dreams for the future, with new horizons opening up when the mountainous city is a tiny dot far below the ground, and everything will be one day when he and it return to Đôn village for the last time to bid farewell, burying the soul of youth in a sad Buâng Khuâng Café. No one sends messages, no one waits, just playing like this. Catching the shadow.
Four years pass, six months gone, and a few days drifting. It looks at him in silence as he says that they are different. His words flash by like a passing car, indifferent, not lingering on any words of the first love. It sits and translates outwardly so that its shadow doesn’t touch his shadow. Eternal fountain.
Leaving him. The young lady owner sits next to it with a few lonely strands of hair, swirling over a region of skin not yet forgotten by the first love. She feels a warm breath slowly enveloping her from an embrace. It abruptly stops the bike by the roadside when the hand jerks away suddenly. It doesn’t look back, bringing the two hands back to catch each other, tightly enclosing the embrace, feeling its shadow capturing his shadow. A few raindrops linger on the arched lashes.
In a sunlit weeping.
With raindrops flying. It feels like warmth slowly enveloping from an embrace. It abruptly stops the bike by the roadside when the hand jerks away suddenly. It doesn’t look back, bringing the two hands back to catch each other, tightly enclosing the embrace, feeling its shadow capturing his shadow. A few raindrops linger on the arched lashes.