Nó ngồi ôm con, cơn sốt hơn 38 độ không còn là rào cản ngăn cách giữa hai mẹ con. Tất cả những gì còn lại với nó giờ đây là hai thiên thần vẫn còn đang ở tuổi thơ ngây. Một đứa hai tuổi và một đứa vẫn còn mới sáu tháng hơn.Tất cả gia tài còn lại sau một cuộc ly hôn. Tay trắng và hai con. Bắt đầu một cuộc sống mới giữa đất thị thành, ngập tràn trong suy nghĩ mông lung không biết hình dung đâu ra tháng ngày nào chờ đợi.Một cảm giác nhẹ nhõm khi được giải thoát dưới một căn nhà thiếu mái!? Chỉ thấy tiếng thở rõ to cho mỗi đêm về hay quãng vắng trưa, chỉ có tiếng trẻ khóc than không biết làm sao dỗ dành khi nó cũng ngồi thút thít một bên. Nén tiếng. Lòng dặn lòng không được khóc vì còn có hai con, nó ngồi viết từng dòng trên lá đơn xin được đơn phương ly dị.
Một cảm giác chới với, sợ nhìn về phía trước khi chẳng biết điều gì đang chờ đón ba mẹ con. Sợ. Tháng ngày nào vùi dập vẫn còn hằn lên da thịt những vết thương sâu đến tận tủy. Lo. Tháng ngày nào sắp tới, khó khăn nào chờ đón. Nó cứ tìm trăm thứ, kiếm vạn điều để tìm cho mình một lý do giải thích cho những gì đã qua. Cứ thế. Tháng rộng năm dài tưởng không ngốc đầu dậy được.…Một trưa. Anh đứng trước cửa nhà hỏi về cuộc sống thế nào sao từng ấy năm. Gặp lại. Không còn nhận ra anh, chàng trai quanh quẩn ở góc làng ngày xưa với dép bệch sình vẫn còn chưa khựi hết, giờ đây gọn gàng trong chiếc áo thun, quần jean bạc màu thêm một đôi giày đã pha màu theo ngày tháng. Riêng nụ cười trên gương mặt anh thì vẫn còn như ngày nào, cứ như ánh nắng của bình minh dìu dịu, từ từ tỏa sáng không vội vàng, gắt gỏng như buổi ban trưa mà nó đã từng hờ hững vì nghĩ đơn giản chẳng hợp với mình. Nó thích một cái gì ngẩu hứng, phiêu du và nổi loạn. Chút lang thang. Không đơn điệu. Để tâm hồn không bị ngày tháng giết chết.
Một chiều. Nó ngồi dựa lưng vào cửa tiếp anh. Hỏi. Anh ngồi đối diện: làm sao anh tìm được đến chốn này? Anh cười. Qua những người bạn cũ trong họp lớp đầu năm, hỏi han, chia sẻ thấy tiếc rẽ làm sao!?
Nó thấy đắng chát nơi đầu lưỡi, nước bọt trôi từng đợt qua yết hầu. Nó không thể thôi ngừng nuốt. Nó nhìn thẳng anh, bới lại mái tóc, đầu ngẩng cao lên, lưng dựa thẳng vào thành cửa. Từng nhớ. Một lần dáng anh vụt qua trong lần về quê cũ. Không nhìn. Nó nghe tim mình lỗi nhịp, không biết là tim thai hay tim mẹ. Rộn ràng. Hỏi rằng. Anh đã có gia đình chưa!?Sao giờ vẫn còn chưa chịu lấy gia đình đi cho mấy bác nhờ rồi cười hô hố. Tưởng điên.Nó cười như chưa từng được cười vậy! Thấy răng môi mình lẫn lộn như cuộn vào nhau, vào cả những tràng cười.Với nó anh là tình đầu – mối tình của đôi lứa yêu nhau nơi góc lớp, ngã xóm như bao đôi lứa yêu nhau tự tình mỗi mùa xuân về thèm được có lứa đôi. Nghĩ thế là yêu thôi. Nó dặn mình không vội với tình đầu, cho mình cơ hội với tình sau để tìm kiếm những điều gì đấy rất riêng và chỉ mình nó có vì những thứ ấy vốn dĩ phải thuộc về nó. Cơ hội không dành cho những ai hờ hửng và chỉ biết đợi chờ.Nó vào Sài Gòn trong tâm khảm đời đã sang trang, vác ba lô lên phố với những suy nghĩ khác đi khi thời gian nơi góc phố tăng dần với những điều mới lạ bao quanh. Chàng trai nơi góc làng dần đi vào quên lãng. Không phải quên anh, mà ý thức dặn rằng phải quên đi những suy nghĩ của chàng trai chỉ muốn quẩn quanh làng. Từ đấy. Làng thiếu vắng một tình nhân.…Một lúc anh nhìn. Thấy nó nhìn thẳng anh, bới lại mái tóc, đầu ngẩng cao lên, lưng dựa thẳng vào thành cửa. Lặng im. Anh chào nó ra về sau khi để lại một câu: có gì cứ gọi anh.
…Một phút nó nhìn dáng anh đi, xõa mái tóc ra, đầu rúc xuống, lưng dựa lì vào thành cửa. Nói không thành lời. Hỏi. Em đã có chồng, anh có còn yêu em không!?…
Một sớm. Tựa cửa. Ôm đàn ngồi hát vi vu một khúc gì đấy gọi là tình ca, chẳng thuộc hết lời một bài hát chỉ cần cằm bút là viết đủ từ đầu đến đuôi.Có bàn chân con bước nhẹ, đưa bàn tay con tên trán nó xoa đều, hỏi rằng mẹ có sao không. Tình ca bị rớt nhịp nó ngồi nhìn đứa con thơ. Cười. Mẹ mệt thôi. Nụ cười con chợt lặng gắn với đôi mắt trong xa. Hỏi làm sao để hết mệt. Cười. Hun mẹ một cái thôi. Nghĩ. Hạnh phúc giản đơn từng ấy. Và đây là tình yêu còn lại!?
( Ảnh: Sưu Tầm)
She sat, cradling her child, a fever of over 38 degrees no longer a barrier between mother and child. All that remained for her now were two angels still in their innocent childhood. One, was two years old, and the other, was only six months.
All the remaining assets after a divorce were a blank slate and two children. Starting a new life in the urban landscape, filled with vague thoughts, uncertain of what days lay ahead.
A sense of relief washed over her lightly, freed under a roof with missing tiles! She only heard the audible breaths every night or the quiet emptiness during the day, except for the sound of a crying child that she struggled to soothe while she sat there, suppressing the sound. Suppressing tears, reminding herself not to cry, for there were still two children. She sat, writing each line on the divorce request letter.
A feeling of discomfort lingered, fearing to look forward, uncertain of what awaited the mother and her children. Fear. The days of being overwhelmed were still etched on her skin, the deep wounds reaching to the marrow. Anxiety. The upcoming days, the difficulties awaiting. She kept searching for hundreds of things, seeking thousands of explanations for what had passed. Just like that. The wide months and long years seemed to never wake up.
One noon, he stood at the door, inquiring about the life that had unfolded over those years. Reunion. She no longer recognized him, the young man lingering in the corner of the old village with worn-out sandals, now neatly dressed in a T-shirt, dark jeans, and a pair of shoes that had acquired colors over time. Except for the smile on his face, still, as it was, gentle like the dawn light, slowly shining without haste, firm like the noontime sun that she had once neglected, thinking it wasn’t suitable for her. She liked something spontaneous, wandering, and rebellious. A bit of roaming. Not simple. To keep her soul from being killed by time.
One evening, she leaned against the door to welcome him. Asking. He sat across from her: How did he find his way here? He laughed. Through old friends in the class reunion at the beginning of the year, asking around, sharing regrets, how could he not come?
She felt bitterness on her tongue, saliva flowing at every swallow. She couldn’t stop swallowing. She looked straight at him, running her fingers through her hair, lifting her head, back straight against the door. Remembering. The image of him passing by during a visit to the old village. Not looking. She heard her heart skipping beats, unsure if it was the heartbeat of a child or the mother. Intense.
Asking him if he had a family yet, why he still hadn’t settled down, just kidding about not taking a family, and laughing loudly. Thought he was crazy.
She laughed as if she had never laughed before! Seeing her lips rolling into each other, into the laughter. For her, he was her first love, the love of a couple in love in the corner of the classroom, the falling village, like many couples in love, self-absorbed each spring, yearning to have a partner. Thinking that was love. She reminded herself not to rush with the first love, giving herself a chance with the love that followed to find something very personal, only hers because those things inherently belonged to her. An opportunity not for those who are indifferent and only know how to wait.
She went to Saigon with a changed mindset, carrying a backpack to the streets with different thoughts as time in the corner of the street increased with new and strange things around. The young man in the corner of the village slowly faded away. Not forget him, but the consciousness reminded her to forget the thoughts of the young man who just wanted to linger in the village. From there, the village became devoid of a lover.
For a while, he looked. Seeing her looking straight at him, running her fingers through her hair, lifting her head, back straight against the door. Silent. He bid her goodbye after leaving behind a sentence: if there’s anything, just call him.
For a moment, she watched him walk away, letting her hair loose, bowing her head, and leaning against the door. Unable to speak. Asking. Do you have a husband? Do you still love me?
One morning. Leaning on the door. Holding the guitar, singing a tune, not fully knowing the lyrics of a song, just needing a pen to write from beginning to end. A little foot stepped lightly, a child’s hand gently rubbed her forehead, asking if she was okay. The melody stumbled, and she sat there, looking at her child. Smiling. Mother is tired. The child’s smile suddenly quieted, connected to distant eyes. Asking how to stop being tired. Smiling. A quick kiss on her mother’s forehead. Thinking. Simple happiness, so much. And this is the love that remains!