[CHỢ – 11] NGƯỜI VỀ CHẲNG ĐỢI BA MƯƠI

[CHỢ – 11] NGƯỜI VỀ CHẲNG ĐỢI BA MƯƠI

Tháng chạp hai mươi bốn chợ Đồng,

Năm nay chợ họp có đông không?

Thang máy mở ra, nó bước qua cánh cửa của căn phòng chờ ở một khoa xét nghiệm, mấy gã người Pháp đang ngóng đợi kết quả của người thân, vượt qua những tà áo dài vàng, đỏ; hẳn phải là lụa, là nhung, đang nghiêng mình tạo dáng quanh chậu mai đến tận bốn người khiêng, cao vút lên trần báo hiệu một mùa xuân đang tới nơi sảnh của bệnh viện nằm nơi quận 7. 

Nó để người tình tóc bạc ở lầu 6, ăn sáng một ngày cuối tuần, chuyện trò với cô bé Tuyền, quyến luyến trước khi xuất viện cùng ngày sắp tới. Cô bé gọi người tình tóc bạc bằng ngoại; tự ti về một ngoại hình phốp pháp, cô bé cười híp hết cả đôi mắt đằng sau cặp kính khi nghe nó tặng quyển sách cô bé tắm tắc khen mỗi lúc được gọi vào phòng  “người giúp việc”. Nó đi tìm câu chuyện người tình tóc bạc sẽ quan tâm. Chợ. 

Chợ Tân Mỹ nằm trong tầm mắt; rực rỡ những sắc hoa được bày bán ở hai bên con đường đi bộ, hoa cỏ bắt đầu rộn ràng đón xuân sang, tỏa một mùi hòa với đất trời và nắng xôn xao.   

Hàng quán người về nghe xao xác

Nợ nần măm hết hỏi lung tung 

Chợ năm này “sức yếu”, thấy người bán đông hơn cả người mua. Thỏ thẻ. Cô em nhỏ bán ở đầu chợ nói với bà cụ bán hy vọng cầu may, mấy tờ vé số vẫn đầy trên tay, gật gù kiểu “yếu sức”. Trời đã lên cao, vượt sào mà sao chẳng thấy vơi đi món hàng, hỏi đổng mấy câu, người mua ở nơi đâu. Chợ nhà giàu cũng phải buông câu thở than thả trời. 

Đào nhánh nở rớt bông, khách cứ hỏi còn nhánh nào nhỏ hơn không. Nghẹn ngào. Người bán với kẻ mua chẳng tìm được một điểm giao nhau để bán. Nó  

  Dăm ba ngày nữa tin xuân tới

Pháo trúc nhà ai một tiếng đùng

(Nguyễn Khuyến)

Chợ năm này “sức yếu”, nó kể người tình tóc bác nghe chuyện của mình, để nay về nơi tỉnh lẻ đó, nhắn nhỏ con bà chuyện sức mua, những đứa con chung một dòng máu. Thiệt tình. Bát cố lai hi và mấy đứa trẻ sống lâu cứ bâu lấy mình, nhiều khi, người tình tóc bạc tự hỏi có phải là tự mình riêng mang một suy nghĩ đó, nên cứ đắn đo mỗi bận muốn gần với kinh kệ, kệ kinh. 

Về nhà thôi. Về với đám trẻ sống lâu của người tình; đám trẻ cứ lớn lên mỗi người mỗi tính, đám trẻ cứ lớn lên mỗi người một nghiệp, gắn chung nhau ở sợi dây cuối cùng là người tình tóc bạc, trọn chung nhau ở đề tài muôn thuở: chợ này sức bán sao? Người về chẳng chờ đến ba mươi.

Có đứa cháu nội đón một người bà, có đứa con trai và đứa con gái chờ một người mẹ. Người về chẳng chờ đến ba mươi. Tết tới nơi rồi.

https://www.blogger.com/blog/posts/165966296463000782?blogID=165966296463000782&q=Ch%E1%BB%A3

***

“In February, Dong Market is twenty-four,

This year, is the market crowded as before?

The elevator opens, I step into the waiting room at a testing center, where a few French guys await the results of their relatives. I pass through the shimmering yellow and red Ao Dai, probably silk, as they lean gracefully around the apricot blossom tub held high to the ceiling, signaling the arrival of spring in the lobby of the hospital located in District 7.

I leave its silver-haired lover on the 6th floor, having breakfast on the weekend, chatting with little Tuyen, affectionate before the upcoming discharge day. The girl calls the silver-haired lover by a foreign term; feeling self-conscious about a somewhat rustic appearance, she bursts into laughter, covering her eyes behind her glasses when I gift her a book she praises each time she’s summoned into the room – the “maid.” It seeks a story that the silver-haired lover will find interesting. The market.

Tan My Market is within sight; vibrant bouquets are displayed on both sides of the pedestrian street, and the grass flowers start to bloom, spreading a fragrance that harmonizes with the earth, sky, and shimmering sun. Vendor stalls return, hearing buzzes, Debts piled up, wondering about selling. This year’s market is “weak,” seeing more sellers than buyers. Sluggish. A small sister at the beginning of the market tells an old lady, hoping for luck, with several lottery tickets still in hand, nodding as if saying “weaker.” The sky has risen high, surpassing the pole, but the inventory seems unabated; asking a few questions, buyers are from where. Even the wealthy market has to sigh and complain to the sky. Branches blossom, dropping petals, and customers keep asking if there are smaller branches. Choked up. Sellers and buyers need help finding a meeting point.

I A few more days and the news of spring arrives, Someone’s firecrackers, a resounding bang. (Nguyen Khuyen) This year’s market is “weak,” it tells the silver-haired lover its own story. Today, returning to that distant province, it sends a small message to the old lady about the buying power, the offspring sharing the same bloodline. Honestly. Bat co lai hi and a few long-lived children keep clinging to me; sometimes, the silver-haired lover wonders if I am just a personal thought, so I’m hesitant every time I want to get close to the script, script chanting.

Heading home. Returning to the long-lived children of the silver-haired lover; each child grows with a different character, and each child grows with a different career, bound together by the last thread – the silver-haired lover. They’re all connected by the eternal theme: how’s the market this time? People return without waiting until thirty. A grandchild welcomes a grandmother, a son, and a daughter waiting for a mother. People return without waiting until thirty. Tet is approaching.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Us

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Aenean ac lorem pretium, laoreet enim at, malesuada elit.

Social Links