Ôn lại cảm xúc như quán chiếu, khởi động lại với tin yêu trên những dòng chữ viết. Nó nhấp miếng cafe sữa ngọt đắng, gõ những phím đầu dòng trong lúc hỏi lòng ta đã sẵn sàng để bắt đầu lại tin yêu mỗi năm mới.
Ly cafe sữa màu nâu đất, không đủ soi gương mặt đã nhòa nếp thời gian, bào mòn đi sức khỏe và hứng khởi sớm lụi tàn đi theo chiều sức khỏe. Thiệt. Cảm xúc giữ gìn trong những bài viết cũ.
Tìm kiếm lại những gì của bản thân, chứ không phải là duy nhất ở xung quanh, cuộc sống thế nào. Phố phường như thu nhỏ bằng hạt gạo, chui tọt vào trong tâm khảm của riêng mình, bắt đầu như đứa trẻ mang trên mình hạt ngọc của trời, đi vào trong, bắt lên một nồi cơm nghi ngút cảm xúc của vừa qua, mở nắp nồi ra để ngửi sự ngào ngạt thường thả trôi đi vì thường, gấp từng cảm xúc của năm qua trước khi bắt đầu lại của năm tiếp theo. Tự hỏi.
Ta đã học được gì?
Ta đã thấy được chi?
Ta đã cảm nhận ra sao?
Ta học được đắm chìm trong khoảnh khắc hiện tại. Quê nhà. Mùi nắng xuân rạt rào ướp mùi cỏ thơm xanh ngát, sức sống đang tràn về, ngồi nghe gã đông còn tỉ tê mỗi đầu sớm về một gã sống lâu hành động lạ kỳ.
Lạ. Gã sống lâu năm nay tự lo cúng ông bà. Một mình. Nó thấy gian nhà không có tiếng nói của người tình tóc bạc, kiểm tra mỗi gian thờ đã đủ đầy hoa, trái; thấy thiếu một tiếng gọi “heo à” của ông anh. Bình minh chưa thức giấc, từ mùng một đến mùng ba.
Thềm nhà lặng đi tiếng bước chân, đám trẻ nhỏ quẩn quanh ở nhà ngoại, bước chân trẻ giờ nhịp đều trên con đường quê. Nó lùa đám trẻ ra đường, bắt xa rời mấy màn hình nhấp nhái. Đám trẻ của nó bắt đầu nghĩ ra những trò mới; như kiểu của nó ngày xưa, thiếu trò đến chán thì nghĩ ra mấy trò tưởng tượng để chơi. Thoát khỏi những ngồi chai đích trước màn hình lơ lũng những ánh xanh.
Nắng đứng yên như ngồi cùng nó trên những đám mây lơ lửng. Nén nhang tỏa hương đưa, năm nay, nó mồi thuốc và cắm thêm một nén dành cho anh; người đã cho bài học nhiều hơn về cuộc sống với người ở lại.
Lạ. Tiếng chim hót trên đầu ngọn cây, lúc mặt trời rón rén đi lên, nó ngồi thưởng thức những con chữ vượt qua mắt, chui vào đầu để họa thành những nét mực về một khung cảnh của tác giả muốn diễn tả bằng những ngôn từ. Những con chữ của thế giới mới mở ra đầy trên những trang sách, như là một cửa sổ mở ra cho tâm hồn tò mò của đứa trẻ. Ngấu nghiến cho đã thèm, như là việc thưởng thức vị ngọt của tri thức, cảm giác đượcsự phiêu du trong thế giới tri thức mới.
Hít ngửi không khí của quê nhà, như là việc mở cửa cho một hơi thở mới, thơm như một mùi của năm xưa, như là sự kỷ niệm mãi mãi không bao giờ tắt.
Kỳ. Những ngày mùng trở thành kí ức của một đứa trẻ sống lâu, như là những trang sách mở ra cho một thế giới mới, kỳ diệu và đầy ắp hứng khởi. Tiếng nói của năm xưa không còn; trẻ thích đi đây đó, về nhà lại thích quanh co ở mấy chuyện cúng thờ. Âu cũng là một tập tục. Lo cũng chẳng sao
Ngộ. Nụ cười giờ đứt quãng, tụt hơi. Nhớ, xưa nói cười nhiều. Giờ, nói cười vơi đi.
Chắc do già. Nghĩ thế để khơi thông. Việc trở về chỉ quanh quẩn ở nếp nhà, có ông bà, có người tình tóc bạc, anh em và mấy đứa cháu; chuyện chẳng có nhiều chỉ có thể ôn đi, ôn lại về một người đã ra đi.
Chắc do biết, biết nhiều thứ không cần biết. Nghĩ thế để vơi lòng. Việc trở về dọn dẹp gọn gàng ở trong lòng, có mấy chuyện buồn, vui, phiền lòng đến trống không, quanh quẩn cũng là tiền trong mấy cuộc sống cảm xúc vơi đầy của người thân mình.
Cảm xúc viết ra tưởng buông bỏ, thật ra là chưng cất; đủ ngày thì dạt dạo sẽ viết đến mê say. Tự huyễn.
Để bắt đầu lại với tin yêu.
Bỏ lại quê nhà; với niềm vui khó tả.
Một người tình tóc bạc không gục ngã trước tai nạn của tuổi già, vừa mổ khớp thay xương. Thiệt cũng là phước.
Một chị, một em tập tành ra mở quán trong nổi lòng lo lắng của nó để làm sao còn quay lại một quê nhà. Âu cũng là tự mang.
Một bạn phổ thông giờ tự tin hơn trong giao tiếp bắt chuyện khi trở thành quản lý của mấy chục người, đâu đó cũng chọn một đời sales cho doanh nghiệp của đứa bạn cùng lớp giờ phát triển đến tận đại ngàn sau khi phũ đầy hệ thống phân phối ở đất Cửu Long. Nghe cũng thấy vui. Bạn bè, nhẫm đến bằng năm, chắc hẳn cũng tính đủ một bàn tay chưa gặp lại.
Trở về phố thị; với sự hối hả bắt đầu. Ta như đi trong niềm vui mới
Một anh cần bắt một nhịp cầu kết nối; anh mở một start-up của riêng mình về sạc điện, học hỏi từ trời Châu trở lại đất miền Trung nắng cháy bắt đầu, giờ mở sâu vào trong mãnh đất của Sài Gòn. Vui vì mình là một nhịp.
Một bạn triển khai một loại trà ấp ủ; sau năm tháng đã hoàn thành xong thực phẩm chức năng. Tóc hóa mấy bay. Thằng xấu lạ giờ đẹp đến ngô nghê. Cười đùa vang cả một góc quán.
Nghĩ. Ai cũng về phố, nơi sẽ góp lại tin yêu trong những ngày nắng mới, góp nhặt những điều cũ, ấp ủ hy vọng ở một ngày mai nắng sẽ tràn ấm áp. Nụ cười lúc đó sẽ giòn tàn với hơi dài, chẳng còn ngắt quãng,
Ừ thì! Ta bắt đầu lại với tin yêu.
***
Reflecting on emotions is like a mirror, rekindling love through written words. I sip the bittersweet milk coffee, tapping the keys at the beginning of a line while asking if our hearts are ready to start the love journey anew each new year.
The earthy brown milk coffee is not enough to reflect a face blurred by the folds of time, worn down by health and enthusiasm early fading away with the flow of health. True. Emotions are preserved in old writings. Searching for oneself, not just in the surroundings but in how life is.
The streets were like miniature rice grains, tucked into their cores, starting like a child carrying the pearls of the sky, stepping in, lifting a pot of emotions filled over the past, opening the lid to smell the usually fleeting scent before starting anew the next year. Wondering.
What have we learned?
What have we seen?
How did we feel?
Learning to immerse oneself in the present moment. Hometown. The scent of spring sun sprinkled with the fragrance of fresh green grass, life is surging, sitting and listening to the bustling crowd with each early morning heading towards an unusually long-lived man performing peculiar actions.
Strange. The long-lived man now worships his ancestors on his own. Alone. I see the house silent without the words of the silver-haired lover, checking each altar filled with flowers, and fruits; sensing the absence of the “pig, oh” call from his older brother. The sunrise has not yet awakened, from the first to the third day.
The doorstep is silent as footsteps, small children huddled at their grandparents’ house, young footsteps now rhythmic on the village road. I lead the children out, urging them far from the flickering screens. My children begin to come up with new games; like their own style in the past, lacking games until bored, then inventing imaginative games to play.
Escaping the stiff seats in front of the flickering screens with their green lights. The sun stands still as if sitting with it on the floating clouds. Incense spreads its fragrance, and this year, I light a cigarette and insert another one for him; the one who taught more about life to those left behind.
Strange. The birdsong on the tree’s top when the sun quietly rises, I sit enjoying the words passing through its eyes, crawling into my head to become ink strokes depicting a scene the author wants to express with words. The words of the new world unfold on the pages, like a window opening for the curious soul of a child. Devouring for the longing, like savoring the sweetness of knowledge, feeling the excitement of exploring a new world of knowledge.
Breathing in the air of my hometown, like opening a door for a fresh breath, fragrant like a smell of the past, like a memory that never fades away.
Strange. The days returning become memories of a long-lived child, like pages opening up to a new, magical, and inspiring world. The voices of the past are gone; the child likes to go around, come home, and enjoy the ceremonies. Well, it’s a ritual.
Worry is also okay. Odd. The smile now breaks and fades. Remember, used to laugh a lot. Now, laughter is dwindling. Probably because of old age. Thinking that way to clear the way. Returning only revolves around the folds of the house, with grandparents, the silver-haired lover, siblings, and a few grandchildren; not much happens, just remembering, and revisiting the one who has passed away. Probably because of knowing, knowing too many unnecessary things.
Thinking that way to ease the heart. Returning to tidy up inside, with a few sad, happy, and troubling stories, turning into emptiness, wandering is also a currency in the emotional lives of one’s loved ones.
Emotions written down were thought to be let go, but it was preserved; after enough days, drifting will write intoxicatingly. Daydreaming. To start again with love. Leaving my hometown; with indescribable joy.
A silver-haired lover did not collapse in the face of old age accidents, just had joint surgery and bone replacement. It’s a blessing.
A sister, a younger one, ventured to open a shop amidst my concerns about how to return to my hometown. Well, it’s also self-reliant. A high school friend is now more confident in communication and starting conversations after becoming a manager of dozens of people, somehow also choosing a sales career for a friend’s business now expanding to the sky after saturating the distribution system in the Mekong Delta. It sounds happy.
Friends, confused by years, probably also consider a handshake enough not to meet again. Returning to the city; with a hurried start. It feels like walking in a new joy A guy needs to catch a connecting bridge; he opens his start-up about electric charging, learning from the sky and returning to the scorched land of the Central Region, now delving deep into the vast land of Saigon.
Happy to be one rhythm. A friend launches a fermented tea; after years, it has been completed with functional foods. Hair somewhat flew away. The ugly guy now looks handsome and charming. Laughter echoes in a corner of the cafe. Thinking. Everyone returns to the city, where love will contribute to the new sunny days, gathering the old things, and nurturing hopes for a warmer sunny day.
The smile then will be crispy with a long breath, no longer interrupted. Well then! It starts again with love.
https://chienphan.blogspot.com/2015/02/ta-bat-au-lai-voi-tin-yeu-2.html