Long An, một trời cuối năm 2020.
Vào đây, ngồi uống trà với anh! Người đàn ông bước ra mở cửa kính phòng chủ tịch của mình, cười tươi và gọi vào khi thấy nó chào bên ngoài cửa kính chuẩn bị ra về, người đàn ông có thể xem là founder – người sáng lập, theo kiểu bắt trend (xu hướng) tạo nhấn, chứ thật ra phần nhiều đã gắn bó với gã khổng lồ quá lâu, thêm phần câu chuyện để lòng cho một tuổi về hưu và con cháu.
Mấy đứa nhóc đi cùng ra tín hiệu xuống sãnh chờ nó.
Trà này anh pha! Anh giờ tóc đã pha sương trắng, thân hình hộ pháp đã rắn chắc lại như màn đáp lễ của môn golf anh đang chơi. Thời gian thấy rõ ở bước chân anh, chậm mà chắc, đặt trọn lòng bàn chân trên mặt đất trước khi cất bàn chân còn lại tiến lên. Bàn chân này đã từ giữa lòng chảo lửa Sài Gòn, để về mãnh đất của Long An “trung dũng, kiên cường”.
Em đã gặp thằng nhóc anh ạ! Nó cười như thú tội trước anh. Thằng nhóc mà nó nói đến chính là đứa nhóc ở tuổi thanh xanh đẹp nhất; dáng người cao ráo, gương mặt điển trai toát vẻ tinh anh, có nụ cười ấm áp giống anh. Gán ghép. Tinh anh đến từ tư duy rộng mở, tiếp xúc đủ đầy trong tháng ngày học hỏi ở xứ sở cờ hoa, về lại mãnh đất hình chữ S, đến với mãnh đất này cùng anh.
Tật. Nó thường tiết kiệm mấy lời khen; đặc biệt trong những mối quan hệ của mình, nhất là phần con cháu. Nghĩ. Già sinh tật. Nó thử thách thằng nhóc về những bài tập để phát triển thứ cha ông gầy dựng; trong đó có tâm huyết anh. Di sản cần được kế thừa hoặc bỏ đi.
Nghĩ rằng câu chuyện kế thừa còn xa lắm, đâu hay một ngày gặp lại nhận ra sự đổi thay ở gã khổng lồ này.
…
Sài Gòn, Gem Center, nơi Tài chính Toyota tổ chức kỷ niệm 15 năm, giờ đến nhà máy Toyota tổ chức buổi họp đại lý thường niên của mình.
8h15 phút, ngày đầu tiên của tháng 3 năm 2022. Mấy chiếc xe với biểu tượng hình bầu dục chồng chéo lên nhau, lao về phía điểm hẹn nằm trên con đường Võ Văn Kiệt. Tụ tập. Một buổi hẹn đã được lên lịch trước đó. Buổi ăn trưa là điểm bùng phát.
Gán ghép. Một thế hệ đại diện tiếp theo từ nhà máy, đến đại lý. Trừ nó.
Nó già nhất. Tự xưng. Cho vay giúp đời. Tiếp. Em giới thiệu mình quản lý khu vực của nhà máy Toyota, hàm râu quai nón, trên đôi mắt sáng trong, bước chân ra khỏi đại học Bách Khoa, nơi gắn kết với người bạn ngồi cùng bàn, giờ trở thành một người chủ cả, phân phối phụ kiện cho chuổi đại lý, cũng bước ra từ đó, ngồi nhậu nhắc chuyện của tài chính Toyota. Ghẹo đùa. Nó vẫn chống chế để bảo vệ cho một nơi trả lương cho mình. Chuyện đã mười lăm năm.
Ngẫm. Cười. Hẳn là có một trường năng lượng của Bách Khoa, chẳng hiểu vì sao, cả ba lại có liên kết với ngôi trường này, nó như bất chợt bị kéo hút vào lời giới thiệu lúc tham quan khoảng sân trường rộng nhất nội thành ấy, nơi có một người đứng đầu Phát Tiến – Honda, mở ra tiếp với Toyota đặt hàng cho một ngôi trường đang nối kết cả ba trên chiếc bàn trong căn hẻm nhỏ.
Gán thêm, em là đại diện thế hệ tiếp theo của nhà máy; vẫn còn đang giữ nụ cười khi nghe lời tự giới thiệu của nó. Ngẫm. Gã đàn ông đam mê mãnh ruộng, sân vườn, đến và lập nghiệp nơi phố thị từ một vùng núi rừng xa thẫm, nơi là thủ phũ của một gã đàn ông; cũng vô tình như định mệnh đi con đường từ Honda cho đến Toyota, một chuỗi đại lý từ Buôn Mê, Daklak, đến tận Nha Trang. Với gã đàn ông này, ký ức là một chén trà ở một ngày cuối năm, anh thả khói và nói nó nghe về thị trường và cả những góp ý.
“Em thấy ngưỡng mộ ba em vì có cả một đội ngũ kế thừa”. Thằng nhóc chia sẻ đằng sau cặp kính cận, như một câu chuyện lúc trà dư tửu hậu. Đề tài hấp dẫn để chia thành hai phe bảo vệ quan điểm của nhau. Trời nửa đêm.
Nó hưởng ứng một đề tài. Phản biện, tâm tư của anh; người cha của thằng nhóc, theo cảm nhận của riêng mình, tâm tư đặt cả vào trong thằng nhóc.
Đừng quá nhút nhát và đắn đo trong hành động. Cuộc sống là thử nghiệm. (Ralph Waldo Emerson)
Sự khát khao chứng minh của tuổi trẻ. Thằng nhóc kể về sự quyết tâm lựa chọn nghề nghiệp của đời mình, ngành IT, khác hẳn với định hướng của anh, cha của thằng nhóc, người đàn ông gắn bó với Toyota qua nhiều vùng đất từ Đông sang Tây, giờ hứng khởi nơi mãnh đất Kiên Giang.
Nó cắt ngang. Chẳng có cha mẹ nào muốn con mình đi sai đường và gò ép; chỉ chẳng mong nhìn thấy con mình đi lại con đường gai nhọn với hố sâu. Lạc đường. Mất lôi. Trôi vào tuyệt vọng. Ai lại bỏ rơi con mình?
Tôn trọng sự khác biệt, tin tưởng vào tuổi trẻ. Thằng nhóc đã có đạt những kết quả của riêng mình, một công ty được thành lập, tìm kiếm được khách hàng, bồi đấp cho sự quyết định ngày xưa là đúng. Giọng nói của thằng nhóc bắt đầu cất cao hơn, với sự tiếp sức của những anh em đồng tình, ở nơi mãnh đất miền Tây. Thanh xuân tiếp cận như gần nhau hơn.
Đúng, sai vốn dĩ không tồn tại. Kết quả đạt được của hôm nay, đằng sau đó ít nhiều cũng có sự quan tâm, lo lắng. Nó chen vào như thể ngựa non háu đá; tuổi già trôi đâu mất, vẫn nghĩ như một Con cò của Chế Lan Viên, “con dẫu lớn vẫn là con của cha mẹ”. Nó nhìn thấy thằng nhóc chỉ nghe được những lời khen, chúc tụng, mấy khi nghe được mất câu thật lòng. Rát đau. Đời được dấu kín bởi chức danh.
Gió từ con sông ôm con đường Võ Văn Kiệt, bò từ từ vào con hẻm nhỏ. Quán chỉ còn một bàn. Một mãnh trăng khuyết ở trên đầu.
Tâm tưởng. Xâu chuổi những tâm tư về kế thừa của anh, chị; những con người gầy dựng cơ nghiệp ở Toyota. Anh, chị trong xưng hô của nó ngày xưa, giờ dùng từ bô lão phải lao tâm vì những chàng trai, cô gái; tiếp nhận một trời kiến thức mới, đã đi xa khỏi tầm tay và tâm trí trong cách nhìn cuộc sống. Đạo và đời, chúng vẫn nói được rất thạo.
Một nơi quận 7, nàng tiểu thư của ngông nghênh và độc lập gần như là gương mặt duy nhất chịu bắt nhịp với cơ nghiệp ở Toyota, như thể trái đất này đã đi rồi, mõi gối và chồn chân.
Một chuổi miền Đông, chàng trai vẫn miệt mãi trên con đường muốn khẳng định mình bằng một hướng đi riêng. Và còn nhiều nữa, đến tận một đất trời phía Bắc.
Quan tâm là điều muốn truyền tải. Hành động nhỏ làm nên thay đổi lớn. Nó thích câu chuyện của hành trình hai cha con trên một chuyến xe đi, về từ Sài Gòn đến Kiên Giang. Quan tâm nằm trong lời nói là đủ rồi. Nó mớm chữ, mồi lời để thằng nhóc thể hiện một sự quan tâm, thay vì để trong tâm tưởng hoặc kể ra trên bàn nhậu thì người đâu nghe thấy.
Nghe thôi là đủ để vui rồi. Một lời hỏi thăm đầu sớm, hay hỏi bụng dạ đã ăn chưa. Lạ. Giản đơn lại khó làm.
Tất cả chỉ là hành xử sao cho đúng mực.
15 anh có về với tụi em không, anh nói nhiều quá? Thằng em, chồng của đứa học trò, cắt ngang một câu chuyện. Giờ tí đã qua.
Đứa trong bàn hưởng ứng, em sẽ chở anh.
Nó dọa sẽ lập nhóm zalo; kết nối với các hãng mà thằng em đã từng hứa hẹn. Thằng em cười như thách thức, nghe vậy càng mừng, càng đông lại càng vui.
Để anh xem. Nó cười, tìm lời từ chối. Nhập nhằng. Chuyện cá nhân với công việc, đu bám quá khứ. Đa đoan. Làm sao để cho tròn, có một thế hệ khác đang chăm lo cho đại lý, chuyện đấy không phải mình. Cười. Già nên hay nghĩ, lại chấp dứt không thôi.
Cười. Chuyện một thế hệ. Tự dưng. Thèm một chén trà nước trong xanh, chan chát ban đầu mà hậu ngọt đến tận tâm ở một trời Long An. Anh đã từ bỏ được, sợi dây xiết chặt mình, tâm tư về một thế hệ. Thế lại nhẹ.
*** Long An, a land at the end of 2020.
“Come in, sit and have tea with me!” The man stepped out, opening the glass door of his office, smiling and inviting as he saw someone greeting from outside, ready to leave. This man, seemingly a trendsetter, a creator of emphasis, was, in reality, deeply connected to the giant for a long time. Partly for retirement and descendants, adding a touch of story to a life. A few kids signaled down to accompany him.
I brewed this tea! My hair is now silver, my physique is as firm as the golf swing I’m playing. Time is evident in my steps, slow but firm, placing the entire sole of my foot on the ground before lifting the other foot. This foot has traveled from the fiery heart of Saigon to the resilient land of Long An.
“I met your kid! He smiles like a guilty child in front of me.” The kid he referred to was the most handsome youth, tall, with a handsome face resembling his, a warm smile, a product of extensive exposure in the land of the stars and stripes, returning to the S-shaped land with him.
He often saved praise, especially in his relationships, particularly with his descendants. He challenged the kid with exercises to develop what his forefathers had built, including his dedication. Thinking that the inheritance story was far away, he might one day realize the changes in this giant.
…
Saigon, Gem Center, where Toyota Finance celebrated its 15th anniversary, now the Toyota plant hosts its annual dealer meeting.
8:15 PM, the first day of March 2022. Cars with the oval logo headed to the meeting point on Vo Van Kiet Street. Gathering for a pre-scheduled appointment. The lunch session was the climax.
A new generation representing from the manufacturer to the dealers, except me.
I was the oldest. Self-proclaimed. Life helper. I introduced myself, the regional manager of the Toyota manufactuer, with a goatee, and bright eyes, stepped out of the University of Technology, where he sat with his friend, now becoming a boss, distributing accessories to the dealer network. He came a long way in fifteen years. Contemplating.
Laughing. Probably, there was an energy field at the University of Technology. For some reason, all three were connected to this university, I felt drawn into the introduction speech during a visit to the widest campus in the inner city. There, a man from Phat Tien-Honda, continued the conversation with Toyota to order for a school that links all three on a table in a small alley. Adding more, he, represents the next generation from the manufactuer, still smiling when hearing his introduction. He mused. A man passionate about fields and gardens, established himself in the urban area of a remote mountainous region, a place where a man ruled; inadvertently, like fate, he walked the path from Honda to Toyota, a chain of dealers from Buon Me, Daklak, to Nha Trang. For this man, the memory was a cup of tea on a year-end day, he released smoke and spoke about the market and suggestions.
“I admire your father for having a whole team of successors,” the kid shared behind his glasses, like a story after a tea-infused conversation. An intriguing topic to split into two opposing views. Midnight.
I responded to a topic. Argued, his thoughts; the kid’s father, in his own perception, invested everything in the kid.
Don’t be too shy and hesitant in your actions. Life is an experiment. (Ralph Waldo Emerson)
The youth’s desire to prove himself. The kid talked about the determination to choose his career, IT, completely different from his father’s direction, a man tied to Toyota across various regions from East to West, now excited in Kien Giang. He interrupted.
No parent wants their child to go the wrong way and face difficulties; no one wants to see their child on a thorny path with pitfalls. Lost. Off track. Into despair. Who would abandon their child? Respect differences, and trust in youth.
The kid had achieved his results, founded a company, found clients, and justified his decision from the past as correct. The youth’s voice rose, with the support of like-minded brothers, in the land of the West. The youth approached as if closer.
Right and wrong inherently don’t exist. Today’s achievements, behind them, have some care and concern. I interfered as if a young horse eagerly kicked; the old age is lost, still thinking like a Stork of Che Lan Vien, “A child, even grown up, is still the child of parents.”
I saw that the kid only heard praises, and rarely heard sincere words. Painful. Life is hidden behind titles.
The wind from the river embraced Vo Van Kiet Street, creeping slowly into the small alley. The shop only had one table. A crescent moon above. Thoughts. Stringing together thoughts about the inheritance of him, her; people who built a career at Toyota. He, she in its former titles, now using words for an older person, laboring for the boys, girls; receiving a new world of knowledge, having gone far beyond reach and mind in looking at life. Philosophy and life, they still spoke fluently.
In District 7, the spoiled and independent young lady was almost the only face in tune with Toyota’s business, as if the earth had gone, kneecaps and footsteps.
A string from the East, the boy still persistently on the path to assert himself with a different direction. And many more, to land in the North.
Caring is something to convey. Small actions make big changes. He liked the story of the journey of two generations on a trip, from Saigon to Kien Giang. The concern lies in words, it’s enough. I dropped a word, a bait for the kid to show concern, instead of keeping it in his mind or telling it at the drinking table where no one would hear.
Just listening is enough to be happy. An early morning greeting or asking if the stomach has eaten. Strange. Simple yet hard to do. It’s all about behaving properly.
“Will the 15 of you come to Kien Giang, brother, you talk too much?” The younger brother, the husband of my student, interrupted a story. The one at the table responded, “I will take you home.”
I threatened to create a Zalo group; connect with the other auto brands that the younger brother had promised to come to Kien Giang. T
he younger brother laughed as if challenging, the more people gathered, the happier.
“Let me see.” I smiled, trying to find a refusal. Confused. Personal matters with work, clinging to the past. Hesitant. How to complete it, there is another generation taking care of the dealers, that’s not his thing. Laughing. Old people tend to think, and it doesn’t end. Laughing. A story of a generation. Suddenly. Craving for a cup of clear tea, initially bitter but sweet at the end in the Long An-sky. He had given up, the thread that tightly bound him, thoughts about a generation. It felt light again.