[Đời Công Bộc] Tưởng đã lất lay theo gió ngàn bay

chien phan,blog chien phan,2024,2024-04, tan man cuoc song, tản mạn cuộc sống, doi sales, đời sales, coways, best sales, best seller

[Đời Công Bộc] Tưởng đã lất lay theo gió ngàn bay

 “Kể từ giờ em hãy sống vì em

Dù mạnh mẽ, hay yếu mềm, cũng được

Miễn thản nhiên cười và vô tư bước

Đau khổ hay không là tự do mình.”

Nắng Xuân đã dần phai, ánh nắng ban trưa dẫn dắt những bước chân vào một con hẻm nhỏ đối diện với chùa Vĩnh Nghiêm, vừa đông đúc lại vừa cô độc. 

Bước chân như ướm từng dấu vết của một sự kiện lịch sử, đặt tên cho con đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, nơi cây cầu mang tên Công Lý, đưa hướng nhìn về phía nơi cuối hẻm bên trái, khói mù lơ lửng cao không quá gối trước cửa quán chay Padme, như mở ra một lối đi đưa người ta vào thiên thai. Mộ tịch. 

Em và nó hẹn nhau ăn trưa tại đây.

Khói là đà như sương, tất cả là nhân tạo. Thềm nhà tựa một sân mây. Thoát tục. Chiêm nghiệm. Khoảng thời gian đã trôi qua, với em, về một quyết định của cuộc sống. 

Em muốn trở thành một người bán hàng. Tiếng em vang vọng ở một đêm đầu hạ hai năm trước, em nhìn thẳng vào nó, nó nhìn sang hướng khác, hướng của ba đứa trẻ. Em là người mẹ của ba đứa trẻ, quanh quẩn với mùi tả sữa hơn chục năm, đến độ chẳng ai buồn nhớ một cô sinh viên chuyên ngành thiết kế nội thất của gần hai mươi năm về trước.

Em tốt nghiệp thủ khoa. Quá trình nổ lực của một sinh viên tỉnh lẻ; bám trụ vươn lên ở một mãnh đất thị thành. Lấp lánh. Ảnh hình trong ký ức, cô sinh viên tóc duỗi thẳng, tạo hình chiếc lá theo xu hướng đương thời, làm nổi bật thân hình gầy, cao như một con bọ que của chuổi ngày tích góp kinh nghiệm từ làm thêm và vật lộn với một đề tài tốt nghiệp. Cô sinh viên lúng túng dưới ánh đèn lung linh của một sân khấu nhà văn hóa Thanh Niên. Đó là lần đầu, nó tham dự một lễ tốt nghiệp, đó cũng là lần đầu thấy em cầm một tấm bằng. 

Phụ nữ của ngày hôm nay. Không cần đến một phong trào, sự giải phóng gần như là tự nhiên, đến thời điểm thích hợp tự khắc sẽ thay đổi một vai trò như thể phượng hoàng sống lại từ một đống tro tàn. 

Tưởng đã lất lay theo gió ngàn bay.

Ngờ đâu sống lại tung cánh rực rỡ. 

“Em cứ làm điều em thích”. Nó trả lời em, hướng ánh mắt về đám trẻ. 

Gió sông Sài Gòn len vào trong căn hộ, mang theo hơi thở của nhịp sống vội vã từ đô thị bên dưới mang sang. Ngạo nghễ. Tất cả ở tầng cao. 

Gã gia trưởng trong nó sống dậy, tranh luận với nhau. Ngỡ. Trách nhiệm của riêng mình, lo cơm áo với gạo tiền, con cái không thể trông cậy vào sự vụng về của gã. Như thể lắng nghe tiếng vọng khuya:

“Canh khuya văng vẳng trống canh dồn

Trơ cái hồng nhan với nước non”

Ấy vậy. Nghĩ. Ai trả lại thanh xuân cho em? Nhớ. Nhiều lần, em như tự nói với mình, em nuối tiếc thanh xuân, như rút tơ từ giấc mơ ra, kéo sợi và đan cài dệt mộng ở tương lai, tự do để phiêu du ở những bến bờ xa lạ. Giấc mơ mang ra rồi cắt vào trong ngăn lòng.

“Văng vẳng tai nghe tiếng khóc chồng

Nín đi kẻo thẹn với non sông”  

Gã bán hàng trong nó sống lại. Đối thoại. Về một kiếp đò đưa, chất nghệ sỹ bị ghì tận gót chân. Dối lòng. Nụ cười công nghiệp, phải truyền tải sự chân thành, cất đi cảm xúc buồn bã hay tức giận, đau thương hay tủi hổ đến tận cùng cũng phải tiết chế đi, như thể cánh màn nhung mở ra hay máy lia đến bắt trọn một khung hình thì gã bán hàng nở một nụ cười rạng rỡ đến nao lòng. 

Chuyện đấy bằng không với sinh tồn. Ngụy biện. Để rồi một sớm ta ngồi lại tự hỏi: mình là ai? 

Liệu rằng em có gặp cảnh sớm mai ngồi cùng, lại hỏi: ai là mình?  

Vỗn dĩ, viết hàng tá cảm xúc về một nghiệp đời trải qua, mang ơn không hết, tủi nhục không hờn, dối trá không nguôi, giữ mình sao đặng? 

Một gã hề cũng được gọi là nghệ sỹ. Một nghệ sỹ mang sự hài hước cho mọi người được gọi là một gã hề. Người cười, cảnh chắc đã vui hơn buồn?

Tự vấn. Liệu hình ảnh đó của em trong nó có mất đi, sự chân thành liệu rằng sẽ tan biến như sương khói? 

Em muốn thử thách những cái mới. Đó là một công ty của Hàn Quốc, lý do em chọn là sản phẩm, sản phẩm chất lượng và thiết kế đẹp. Sự bắt đầu tương đối ổn để nó, một gã lâu năm, nằm trong suy nghĩ thiên kiến xác định giải tỏa đi phần nào. 

Một tối, em mang về một tấm bảng xanh, bên trong là tờ giấy với in chữ Hoa nhũ vàng danh hiệu của nhân viên bán hàng xuất sắc nhất, ở góc là logo của thương hiệu Coways. Một gã giám đốc trẻ người Hàn, sỏi tiếng Việt, trao cho em tấm bằng khen. Nó nhìn cười. Em và ba đứa nhóc cười rạng rỡ, đám trẻ tíu tít hỏi han về phần thưởng em đạt được. Đám trẻ không hiểu hết, chỉ thích hỏi những phần quà.

Trở lại với một Padme, nó cùng em ăn một buổi cơm trưa, ít dầu, thực vật được chế biến thành món ăn như thể gột giũa tâm hồn. Chuyện. Ở thì tương lai gần, đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm!

Tổ ấm vừa xong!

***

“From now on, live for yourself Strong or soft, it doesn’t matter Just smile contentedly and walk carefree Whether in pain or not, it’s your freedom.”

The Spring sunlight had begun to fade, guiding footsteps into a small alley across from Vinh Nghiem Pagoda, bustling yet solitary.

Each step seemed to trace the historical events, naming the Nam Ky Khoi Nghia street, where the bridge named Justice leads the view towards the end of the alley on the left, where the misty smoke hovers gently before Padme vegetarian restaurant’s door as if opening a path to paradise. Serene.

She and I agreed to meet here for lunch.

The smoke, like mist, is all artificial. The threshold is akin to a cloud yard. Transcendence. Contemplation. Time has passed, leading to a life-changing decision for you.

She wants to become a salesperson. Her voice echoed on a summer night two years ago, she looked straight at me, and I looked away, towards the direction of three children. She is the mother of three children, immersed in the scent of baby formula for over a decade, to the point where no one remembers a college student majoring in interior design almost twenty years ago.

     She graduated top of her class. The process of effort of a provincial student; striving to rise in an urban land. Sparkling. Images in memory, the student with straight hair, fashioning a leaf shape according to the contemporary trend, accentuating the slender figure, tall as a bamboo shoot after years of experience accumulation from part-time work and struggling with a graduation project. The student was awkward under the glittering lights of a stage at the Youth Cultural House. It was the first time, I attended a graduation ceremony, and it was also the first time I saw her holding a diploma.

Women of today. No need for a movement, liberation is almost natural, at the right moment, roles will change as if the phoenix rises from the ashes. Thought to have been swept away by the winds of thousands of flights.

Unexpectedly revived in a radiant flourish.

“Do what you like,” I answered you, eyes directed towards the children.

The Saigon river breeze infiltrated the apartment, carrying the breath of hurried urban life from below. Arrogant. Everything is at a high level.

The inner patriarch in it woke up, debating with each other. Imaginary. Their responsibility, providing for the family, children couldn’t rely on its clumsiness. As if hearing the midnight echoes:

“At midnight, the sound of drums resounds Cheeks as red as peach blossoms with the waters and mountains”

That’s it. Thought. Who will give back youth to her? Remember. Many times, she seemed to say to herself, she regret youth, like pulling threads from dreams, pulling and weaving dreams into the future, free to roam distant shores. Dreams are brought out and then cut into the heart.

“The sound of the husband’s cry resounds Silent, lest one feels embarrassed before the waters and mountains”

The salesman in I revived. Dialogue. About a life of ferrying, an artist’s essence clung to the heel. Deception. Industrial smile, conveying sincerity, suppressing sadness or anger, pain or shame must be restrained, as if a velvet curtain opens or a lens captures a frame, the salesman blossoms with a radiant smile.

That’s done for survival. Justification. Until one morning we sit back and ask ourselves: who are we?

Would you perhaps encounter a scene where tomorrow morning she sits together, asking again: who am I?

Originally, to write scores of emotions about a life journey, endless gratitude, untold humiliation, relentless deception, how to hold onto oneself?

A clown is also called an artist. An artist who brings humor to everyone is called a clown. For those who laugh, the scene must have been happier than sad.

Self-query. Would that image of you in it lose, will sincerity disappear like smoke?

She wants to challenge new things. It’s a Korean company, and the reason you chose is the product, quality products, and beautiful designs. The start is relatively stable for me, a seasoned person, immersed in thoughts of predefined liberation to some extent.

One evening, She brought back a green board, inside was a piece of paper with gold characters of the title of the best salesperson, and at the corner was the Coways brand logo. A young Korean general director, fluent in Vietnamese, recognized her with a certificate of merit. It looked and smiled. You and the three children smiled brightly, and the children gleefully asked about the reward you received. The children didn’t fully understand and only liked to ask about gifts.

Back at Padme restaurant, She and I had lunch together, low-oil, plant-based food prepared as if washing the soul. Story. Soon, men build houses, and women build homes!

The home is just completed!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Us

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Aenean ac lorem pretium, laoreet enim at, malesuada elit.

Social Links