Gửi chị Dung,
Chị có khỏe không? Em mong chị và gia đình luôn được phúc lành.
Em vẫn chưa đủ tự tin để gửi cho chị lá thư này, lá thư cất giữ trong tâm khảm của bản thân mình sau 15 năm, như một bí mật giam giữ.Cuộc đời trôi đi, như những đợt sóng không ngừng lăn tăn. Từng viết. Cuộc đời. Nhẫm đếm. Năm, mười, mười lăm…đời cạn. Kể từ khi em nhận được lá thư từ Pháp, từ địa chỉ xa lạ, 29 Morlaix.
Hai phương trời, chưa từng gặp nhau, nhưng kỳ diệu đã kết nối chúng ta. Cô bé Nhi, mang trên mình bệnh tim hiểm nghèo, và chị, một tâm hồn từ chốn xa xôi, cùng hội ngộ trong câu chuyện đầy hữu ý này.
Cuộc sống là một cuộc hành trình không ngừng đi tìm, một cuộc đời là những dòng nước, lặng lẽ chảy, nhưng đôi khi là những cơn bão dữ dội. Cuộc gặp gỡ với chị, từ một bài viết trên diễn đàn mạng xã hội yume của Việt Nam được viết với lời kêu gọi giúp đỡ bé Nhi bởi một thằng nhóc ngây ngô vừa chạm đời, từ bờ biển Pháp, đánh dấu một chương mới, một tình cảm đầy màu sắc.
Bác sĩ của hai bệnh viện từ chối phẫu thuật cho bé Nhi, mạng xã hội yume biến mất, sự kết nối bị đứt đoạn.
Cuộc sống chẳng dừng lại ở đó. Xui khiến. Em tìm thấy hồ sơ về dự án phẫu thuật cho trẻ em dị tật tim bẩm sinh, và bức thư của chị. Hình ảnh cánh hoa lưu ly trên thiệp gửi, từ chị, từ quãng đời đã qua, dội vào lòng một cảm xúc khó tả, nó cho em thấy một cảm giác nợ nần, nợ nần một ân tình thúc giục em tìm lại thông tin của bé Nhi.
Đó là một hành trình có nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, không giải thích được, em sẽ chia sẻ sau.
Hôm nay, em viết lá thư này để chia sẻ với chị một tin vui: cô bé Nhi, người đã từng cần đến sự giúp đỡ của chúng ta, vẫn còn sống, vẫn chiến đấu.
Em đã tìm về để gặp lại cô bé.
Cao Lãnh, xã Tân Thuận Đông, một chiều nắng vàng rực rỡ, dòng sông bắt nắng lung linh những đợt sáng pha lê.
Xuôi theo con đường trở về cồn nhỏ, bằng qua một chuyến đó ngang, mọi thứ đổi thay theo tháng ngày. Đò ngang giờ chẳng cần phải gọi, cứ nhịp nhàng vài phút là có một chuyến sang, chỉ có hai bên bờ đất lở, sông như thể dài hơn, con người vẫn gắn bó với cồn, sống chân chất và giản dị đa phần.
Qua đò rẽ trái chạy mãi là chợ quê, phiên chợ trở thành địa điểm du lịch của một cồn nhỏ, thu hút được khách tìm đến với những món ăn quê, nhờ thế cuộc sống của con người nơi đây phần nào cải thiện, không còn vất vả quẩn quanh với ruộng vườn, như những con đường phủ bóng mát từ táng lá xoài bung ra với những trái xoài trĩu quã, cùng đám nhóc vẫn tắm sông, con sông nhỏ quanh cồn.
Mẹ cô bé đón em ở trước cửa nhà cập sát đường, nhà giờ cũng khang trang, đó là khoản vay mượn từ bà con họ hàng để cất xây.
Cô bé ngày nào giờ đã trở thành thiếu nữ. Căn bệnh tim vẫn còn đó. Thân hình vẫn nhỏ nhắn, gầy mọp, em đưa tay để xem rõ một bàn tay, ngược với một thân hình, các ngón tay to bè và tím tái. Cô bé rụt rè và rón rén trước người lạ như em, chỉ nghe trong câu chuyện thì biết rằng đã gặp nhau.
Cô bé ngày nào giờ đã thành một thiếu nữ. Em có thể sống đến từng ấy năm, sau hai lần bị từ chối của bác sĩ bệnh viện đại học Y Dược và bệnh viện Tâm Trí. Hai vợ chồng vẫn cứ thế đi làm thuê để nuôi cô bé. Có một tình yêu không bao giờ phản bội, đó là tình yêu dành cho đứa con mình.
Qua những tháng ngày, nhưng dòng nước vẫn chảy, đò ngang vẫn giao thoa giữa hai bờ, nhưng cuộc sống, cuộc hành trình đã thay đổi. Chợ quê, vẫn còn đây, nhưng giờ đây là điểm đến của du khách, là nơi thu hút bởi hương vị quê hương.
Cô bé Nhi, từ một đứa trẻ nhỏ, giờ đã trở thành một thiếu nữ. Căn bệnh tim vẫn âm thầm đeo bám, nhưng lòng kiên cường vẫn cháy bỏng trong cô bé. Cô bé vẫn ấp ủ những ước mơ, vẫn đối diện với cuộc sống một cách mạnh mẽ.
Lá thư này đã đi qua 15 năm, nhưng chưa đủ để gửi đi, như một góc khuất trong tâm trí. Em cảm thấy như một nghĩa vụ chưa thực hiện, như một trách nhiệm vẫn chưa trả lại. Sau 15 năm, em muốn chia sẻ tin vui này cùng chị, cùng những kỷ niệm, những cảm xúc mà chúng ta đã trải qua.
Em tin rằng lá thư này sẽ đến được tay chị, tin vui này sẽ được sẻ chia để chúng ta còn đi tiếp một hành trình của cuộc sống.
Tin yêu
***
Dear Ms. Dung,
How are you? I hope you and your family are always blessed.
I still lack the confidence to send you this letter, a letter kept in the depths of my heart for 15 years, like a secret held captive. Life flows by, like relentless waves. Counting. Years, tens, fifteens… life passes. Since I received the letter from France, from that unfamiliar address, 29 Morlaix.
Two distant worlds never met, yet miraculously connected us. Little Nhi, burdened with a poor heart condition, and you, a soul from afar, converged in this meaningful story.
Life is an endless journey of seeking, a stream of existence, quietly flowing, but sometimes raging storms. Meeting you, from a post on the social media forum of Vietnam’s Yume, responding to a call for help for Nhi by a naive kid touching life from the coast of France, marked a new chapter, a colorful relationship.
Life didn’t stop there. Coincidence. I found the file about the surgery project for children with congenital heart defects, and your letter. The image of the lily flower on the card you sent, from a bygone era, poured indescribable emotions into my heart, it made me feel indebted, indebted to a kindness that urged me to find information about Nhi.
It’s been a journey of many random coincidences, inexplicable, which I’ll share later.
Today, I write this letter to share with you some good news: little Nhi, who once needed our help, is still alive, still fighting.
I managed to find her again.
Cao Lanh, Tan Thuan Dong commune, a brilliant golden afternoon, the river catching the sparkling sunlight in crystal waves.
Heading back to the small islet, crossing over in a trip that felt like traversing through time, everything has changed over the months and years. The ferry, now no longer need to be hailed, runs smoothly, with a few minutes wait, ferrying passengers across, only the eroded land edges remain, the river seeming longer, people still rooted to the islet, living simple and genuine lives.
Turning left after the ferry is the village market, the weekly market now a tourist destination, attracting visitors with its rustic cuisine. Thanks to this, the lives of the people here have somewhat improved, no longer toiling endlessly in the fields, like the shaded roads under mango trees with ripe mangoes scattered, accompanied by children still bathing in the river, the small river around the islet.
Nhi’s mother welcomed me at the front door, right by the roadside, their house now also more spacious, built with a loan from relatives.
The little girl who used to be now a teenager. The heart condition is still there. Her figure was still small, and frail, I reached out to see her hand, contrasting with her body, her fingers swollen and bruised. Nhi was shy and timid in front of a stranger like me, only recognizing that we’ve met through the story.
The little girl who once was now a young woman. She might live for so many years, after being rejected twice by the doctors at the University Medical Center and the Mental Hospital. The couple still laboring to feed her. There’s a love that never betrays, the love for one’s own child.
Through the months and years, the water still flows, and the ferry still crosses between the banks, but life, the journey, has changed. The village market is still here, but now a destination for tourists, a place attracting people with the taste of homeland.
Nhi, from a little girl, is now a young woman. The heart condition still silently clings, but the determination still burns within her. She still harbors dreams and still faces life boldly.
This letter has been through 15 years, yet not enough to send, like a hidden corner in the mind. I feel like an unfulfilled obligation, like a responsibility not yet repaid. After 15 years, I want to share this good news with you, with the memories, and the emotions we’ve experienced.
Hope this letter reaches your hands, this good news is shared so that we can continue on life’s journey together.
With love
***
Chère Dung,
Comment vas-tu? J’espère que toi et ta famille êtes toujours bénis.
Je n’ai toujours pas assez de confiance pour t’envoyer cette lettre, une lettre gardée au fond de mon cœur pendant 15 ans, comme un secret gardé captif. La vie s’écoule, comme des vagues incessantes. Compter. Années, dizaines, quinze… la vie passe. Depuis que j’ai reçu la lettre de France, de cette adresse inconnue, 29 Morlaix.
Deux mondes lointains, jamais rencontrés, mais miraculeusement connectés. Petite Nhi, affligée d’une pauvre condition cardiaque, et toi, une âme lointaine, se sont retrouvées dans cette histoire pleine de sens. La vie est un voyage sans fin à la recherche, un flux de vie, coulant silencieusement, mais parfois des tempêtes violentes.
Te rencontrer, à partir d’un article sur le forum de médias sociaux de Yume au Vietnam, répondant à un appel à l’aide pour Nhi par un gamin naïf touchant la vie depuis la côte française, a marqué un nouveau chapitre, une relation colorée. La vie ne s’est pas arrêtée là. Coïncidence.
J’ai trouvé le dossier sur le projet de chirurgie pour les enfants atteints de malformations cardiaques congénitales, et ta lettre.
L’image de la fleur de lys sur la carte que tu as envoyée, de cette époque révolue, a suscité une émotion indescriptible en moi, elle m’a fait sentir redevable, redevable à une gentillesse qui m’a incité à rechercher des informations sur Nhi.
Ce fut un voyage de nombreuses coïncidences aléatoires, inexplicables, que je partagerai plus tard. Aujourd’hui, j’écris cette lettre pour partager avec toi une bonne nouvelle : la petite Nhi, qui avait autrefois besoin de notre aide, est toujours en vie, toujours en lutte.
J’ai réussi à la retrouver.
Cao Lanh, commune de Tan Thuan Dong, un après-midi doré éclatant, la rivière captant la lumière étincelante dans des vagues cristallines. Revenant vers le petit îlot, traversant dans un voyage qui semblait traverser le temps, tout a changé au fil des mois et des années.
Le ferry, désormais plus besoin d’être héler, fonctionne en douceur, avec quelques minutes d’attente, transportant les passagers d’une rive à l’autre, seules les rives érodées demeurent, la rivière semblant plus longue, les gens toujours enracinés sur l’îlot, vivant des vies simples et authentiques.
Tournant à gauche après le ferry se trouve le marché du village, le marché hebdomadaire désormais une destination touristique, attirant les visiteurs avec sa cuisine rustique.
Grâce à cela, la vie des habitants s’est quelque peu améliorée, plus de labeur infini dans les champs, comme les routes ombragées sous les manguiers avec des mangues mûres dispersées, accompagnées d’enfants toujours baignant dans la rivière, la petite rivière autour de l’îlot.
La mère de Nhi m’a accueillie à la porte, juste à côté de la route, leur maison maintenant aussi plus spacieuse, construite avec un prêt de parents. La petite fille qui était autrefois est maintenant une adolescente. La condition cardiaque est toujours là. Sa silhouette est toujours petite, frêle, j’ai tendu la main pour regarder sa main, contrastant avec son corps, ses doigts enflés et meurtris. Nhi était timide et craintive devant un étranger comme moi, reconnaissant seulement que nous nous sommes rencontrées à travers l’histoire.
La petite fille qui était autrefois est maintenant une jeune femme. Elle pourrait vivre pendant autant d’années, après avoir été rejetée deux fois par les médecins du Centre médical universitaire et de l’Hôpital mental.
Le couple continue toujours à travailler pour la nourrir. Il y a un amour qui ne trahit jamais, l’amour pour son propre enfant. À travers les mois et les années, l’eau coule toujours, le ferry continue de traverser entre les rives, mais la vie, le voyage, a changé. Le marché du village, toujours là, mais maintenant une destination pour les touristes, un lieu attirant les gens avec le goût du pays natal. Nhi, d’une petite fille, est maintenant une jeune femme. La condition cardiaque est toujours silencieusement présente, mais la détermination brûle toujours en elle. Elle nourrit toujours des rêves, fait toujours face à la vie avec courage.
Cette lettre a traversé 15 ans, mais pas encore assez pour être envoyée, comme un coin caché dans l’esprit. Je me sens comme une obligation non remplie, comme une responsabilité encore non remboursée.
Après 15 ans, je veux partager cette bonne nouvelle avec toi, avec les souvenirs, les émotions que nous avons vécus. J’espère que cette lettre te parviendra, que cette bonne nouvelle sera partagée pour que nous puissions continuer notre voyage de vie ensemble. Avec amour,