“Quen biết đầy thiên hạ. Tri kỷ được mấy người”
Sài Gòn, đường Mac Đĩnh Chi, nhà hàng Elgin, nắng ướp lên trên những tàng cây trước quán, khung cửa kiếng chiếm hoàn toàn mặt tiền của quán từ lầu một xuống tầng trệt, như thể sợ nắng bỏ rơi một không gian ở bên trong khi bắt đầu đón những cơn mưa đầu mùa.
Chàng thanh niên trong đồng phục áo thun đen mở cửa đón nó; đó là một trong ba người góp vốn mở nhà hàng. Anh chàng là một Việt kiều Úc. Hai người còn lại đến từ hai quốc gia khác, một Á, một Âu. Một sự khởi nghiệp tại Việt Nam.
Khi chạm đến những bậc cuối của chiếc thang uốn cong hình xoắc ốc lên lầu, gã bạn nở nụ cười chào đón nó.
Thoáng cái đã hơn mười sáu năm. Thú thật.
Một gã làm trong ngành sản xuất và một kẻ cho vay, cả hai gắn bó với gã khổng lồ Toyota. Ở Việt Nam, tính từ lần gặp mặt. Hai tên cười, bắt nhịp nhau ở một số ngôn từ, âm cuối na ná nhau, “tiếng lóng” lại thành ra hợp khẩu. Bất giác. Nhận ra trẻ trâu hay sống lâu chẳng qua chỉ là một cách tính tuổi đời.
Nhớ. Mười sáu năm về trước. Ở một Vĩnh Phúc đầu đông, nó cảm nhận phần nào hoạt động của một nhà máy Toyota, để rồi nhớ lại những điều gã nói, chia sẻ về một cách nhìn của Nhật trong khái niệm gọi là Kaizen. Cách thức để cải thiện, họa đồ như một tuyệt tác cân đo đóng đếm.
Nó làm việc nó, gã làm việc mình, kẻ cho vay, thằng sản xuất. Đối đầu và hợp tác, mấy bận viết bài, nói thẳng đến rát tai. Gã đọc, gã im, gã xem là ngoại ngữ, vẫn còn phải đang tìm hiểu. Giờ, gặp lại, gác lại những phần thuộc một đời công bộc.
Gã hỏi sao nó chọn quán này trong những đề nghị. Nó thấy gương mặt gã vẫn như trước, chỉ có mái tóc đã nhuộm ít nhiều làn mây trắng bay.
“Tao chọn vì cái logo và menu” Nó cười, đáp lại gã như để nhắc lại rằng bản thân ít nhiều bị ảnh hưởng từ thẩm mỹ của bạn sống cùng nhà; ngành nghề thiết kế nội thất với thi công.
Chia sẻ mới hay, nét tương đồng giữa vợ gã và vợ nó, những con người đi theo nghệ thuật. Nhớ. Nhắc về một đêm của hè sang ở tầng thượng của khách sạn Carravelle của mười năm về trước, gã tặng nó quyển photobook những tác phẩm của vợ gã, là những bức tranh đặt cả nổi lòng vào bên trong đó theo một trường phái lập thể.
Lắng nghe mới biết, vợ gã đã ngừng phóng đi những nét cọ, nó có chút chạnh lòng bởi muốn xem lại những nổi u hoài trong lòng người phụ nữ đặt hết vào bức tranh với những gam màu dậy sóng mà tên sống lâu như nó giờ chỉ mới cảm nhận phận nào khi những đứa con bắt đầu đặt những nét cọ đầu tiên.
Nó vui vì gặp lại gã, cả hai sắp xếp để thưởng thức những món ăn, gã đàn ông của mười năm về trước muốn nổi loạn theo cảm nhận của riêng mình, giờ đây như một gã thiền tu buông bỏ theo cách của riêng gã bằng những bước chân đi, đồ ăn và thức uống trên dọc đường đất nước hình chữ S, đến tận vươn ra tận những đất nước xa xôi.
Hẹn một ngày gặp lại! Cả hai đã từng hẹn, con số tính bằng năm. Giờ chung vui, hẹn nhau gặp tiếp. Cười. Hoa nắng rợp trước sân quán, gã lên xe đang chờ sẵn của một thương hiệu lâu đời tính bằng cả trăm năm – Toyota, nó lên chiếc máy cọc cạch đi theo tháng ngày cũng mang một thương hiệu Nhật. Nghĩ. Chắc gã sẽ lần giở từng trang tạp chí tặng, để vui vì ở đoạn đường gặp nhau, nhẹ nhõm phần nào không phải là bấu víu nhau để sống, tạm gọi là một mối quan hệ không phải để sử dụng “lúc cần”, chỉ là để duy trì vì chỉ là một mối quan hệ. Thế thôi.
***
“Knowing many people, but having few true friends.”
Saigon, Mac Dinh Chi Street, Elgin Restaurant, with sunlight pouring over the trees in front of the restaurant, the glass facade covering the entire frontage from the first floor to the ground floor as if fearing that the sunlight would abandon the inside space when the first monsoon rains began to fall.
The young man in a black T-shirt opened the door to welcome him; he was one of the three investors who had opened the restaurant. He was a Vietnamese expatriate from Australia. The other two investors came from two different countries, one Asian and one European. A startup in Vietnam.
As I reached the last steps of the spiral staircase to the upper floor, the friend greeted me with a smile. It had been over fifteen years in a flash. To be honest. One was in manufacturing and the other in lending, both connected to the giant Toyota. In Vietnam, since their last meeting. The two laughed, syncing over some similar-sounding words and slang that surprisingly fit well together.
Suddenly realizing that youthfulness or longevity is just a way of counting the years of life. Remembering. Sixteen years ago. In an early winter in Vinh Phuc, he had somewhat experienced the operations of a Toyota factory, recalling what his friend had shared about the Japanese perspective on the concept known as Kaizen. The method to improve is designed like a meticulously measured masterpiece.
I did my work, and the friend did his own, the lender and the manufacturer. Confrontations and collaborations, several times writing articles, speaking bluntly to the point of harshness. The friend read, remained silent, and considered it a foreign language still being deciphered. Now, meeting again, they set aside the parts of a civil servant’s life.
The friend asked why I chose this restaurant from the suggestions. I noticed the friend’s face was the same as before, only his hair had started to show streaks of white. “I chose it because of the logo and the menu,” I replied with a smile as if to remind the friend that he was somewhat influenced by the aesthetic sense of his housemate, who was in the interior design and construction industry.
Sharing, they discovered the similarities between their wives, both involved in the arts. Remembering. Mentioning a night in early summer ten years ago on the rooftop of the Caravelle Hotel, the friend gave him a photo book of his wife’s works, which were paintings infused with deep emotions in a cubist style.
Listening, I learned that his friend’s wife had stopped painting, which saddened me a bit because I wanted to see again the heartfelt expressions in her paintings with vibrant colors that he could now partially understand as my children started to make their first brushstrokes.
I was happy to meet my friend again. They arranged to enjoy the dishes, the man from ten years ago who had wanted to rebel in his own way, now seemed like a meditative monk who had let go in his own way by traveling, eating, and drinking along the S-shaped country’s roads, reaching out to distant lands. They promised to meet again one day! They had previously set a date, counted in years. Now, they celebrated, promising to meet again. Laughing. The sunlight dappled in front of the restaurant, and his friend got into a waiting car of a century-old brand – Toyota, while he got on his old motorcycle, also a Japanese brand. Thinking. Surely his friend would leaf through the gifted magazine, feeling lightened somewhat that their reunion wasn’t about clinging to each other to survive, but rather maintaining a relationship just for the sake of it. That’s all.