Từ một buổi trưa nắng, mưa giận hờn. Đâu đó, tin lũ kéo về trên những miền đất nước Việt Nam: một miền trung nắng cháy và một miền Tây ngập lòng đất mặn phù sa, có quê nhà anh ở đấy. Trong cái nắng, mưa giận hờn nó gom lại những ngày “mưa,nắng” tâm trạng cùng anh viết ra.
Những gì của ngày hôm qua. Chóng nhanh. Mới đó mà đã ba năm vượt mất mười ngày. Từ một thuở ban đầu, chập chững bước lên con tàu TFS khi vừa mới hú một còi dài cho một cuộc hành trình khám phá mang tên mình.Quan điểm cũng như chiếc đồng hồ vậy: mỗi cái chỉ một kiểu nhưng mỗi người chúng ta chỉ tin vào cái của mình ( A. Poup)Nó và anh. Không nói được với nhau nhiều có lẽ vì quan điểm khác nhau tạo thành một khoảng cách vô hình trong tâm trạng. Vui có, buồn có, và cả ức chế vương mang. Từ lúc bắt đầu. Nó ngang tàng với nghĩ suy của riêng mình, quan điểm của riêng mình, những suy nghĩ và quan điểm vẫn chưa đủ dày và sâu cho một nghề nghiệp đòi hỏi những trãi nghiệm. Đời bền lâu.
Tranh cãi cùng anh trong một ngày trời đổ nắng ngang tàng, mang theo cái gió bụi lang thang, đem về trút cạn nơi một góc văn phòng với những suy luận trẻ đời của riêng mình. Ấm ức. Những lý luận không thuyết phục được người nghe, là anh.Những gì của ngày hôm qua. Chóng nhanh. Mới đó mà đã ba năm vượt mất mười ngày. Cũng từng ấy thời gian, nó đi ngang qua quãng đường tín dụng với những nét riêng mang, còn anh vẫn cứ đi trên con đường suy nghĩ của riêng mình.
Tôi nghi tất cả những gì tôi chưa rõ. Thà phải tìm hiểu sự thực suốt đêm còn hơn phải nghi ngờ nó suốt đời.F. EngelsTrên con đường ấy, không có chuyện mập mờ đánh lận con đen hay những nhỏ nhen bỏ sang phần tính toán. Có cảm tính phần nào, có khách quan suy xét, những đứa trẻ sống lâu như nó trong một tập thể ngang tàng, vài đứa đi hoang trong tâm trạng, những đứa trẻ sống chưa gắn kết hết gần nữa đời mình với những con số. Hơn 20 năm đời anh, ăn nằm cùng những con số với những rũi ro, gắn cho mình một niềm tin vĩnh cửu.Nếu ai đó gọi niềm tin là lý thuyết thì với anh niềm tin là mạch sống của đời mình nó đi vào tận trong công việc ngoài những logic nghĩ suy. Anh là vậy với những tính chất riêng mang mà không ai bàng hoàng trong những ngày đầu gặp gỡ.
Giờ đây, anh dừng lại bước xuống một sân ga mà con tàu TFS chỉ vừa mới ghé ngang. Tạm dừng. Nó nhìn cái nắng ngỡ ngàng, mưa gió xô ngang. Sững sờ. Đêm về ở một góc quán Sài Gòn, nó và những ai còn lưu luyến anh, gửi một lời say goodbye để hẹn một ngày gặp lại trên một sân ga nào đó, ai biết chừng chỉ là say hello khi gặp gỡ tình cờ. Tiếng còi lại hú vang, nó và những người còn lại tiếp tục một chuyến đi xa với những dự định của riêng mình và nó không biết mình sẽ xuống ở một sân ga nào đấy không chỉ biết gửi lại anh một lời chúc với những gì tin yêu.( Gửi tặng anh Trương Văn Rong: Ex – TFS VN Credit Director )Ảnh : Sưu Tầm***
From a sunny noon, the rain sulking. Somewhere, news of floods arrived in parts of Vietnam: a sun-scorched Central and a Southwest immersed in salty alluvium, where your hometown lies. In the mix of sunshine and sulking rain, it gathers the days of “rain, sunshine” moods that I write with you.
What of yesterday. How quickly it passes. Just like that, three years have slipped by in ten days. From the very beginning, tentatively stepping onto the TFS ship just as it sounded a long whistle for a journey of discovery bearing its name.
Opinions are like watches: each one shows a different time, but everyone believes their own (A. Poup)
You and me. We couldn’t talk much, perhaps because different viewpoints created an invisible gap in our moods. There were happy moments, sad moments, and even lingering frustrations. From the start. You, with your own thoughts and viewpoints, which were not yet deep and mature enough for a career that demands experiences. Life is long-lasting.
Arguing with you on a sunny, defiant day, carrying the wandering dust wind, poured out in a corner of the office with my youthful reasoning. Frustrated. The arguments did not convince the listener, who was you.
What of yesterday. How quickly it passes. Just like that, three years have slipped by in ten days. In all that time, I traversed the path of credit with my unique traits, while you continued on your own path of thinking.
I doubt everything I do not understand. It’s better to seek the truth all night than to doubt it all your life.
F. Engels
On that path, there is no room for ambiguity or petty calculations. There is some sentimentality, some objective assessment, the long-lived children like me in a defiant collective, a few wandering in their minds, children not yet fully committed to the numbers for nearly half their lives. More than 20 years of your life, living with numbers and risks, you have built an eternal belief for yourself.
If someone calls belief a theory, for you belief is the lifeline of your life, it goes deep into your work beyond logical thinking. You are like that with your unique qualities, which surprised no one in the early days of our meeting.
Now, you step off at a station where the TFS train has just stopped by. A pause. I look at the bewildering sun, the rain and wind pushing across. Stunned. At night, in a corner of a Saigon café, those of us who still miss you send a farewell to meet again someday at some station, who knows, maybe just a hello when we meet by chance. The whistle sounds again, and those who remain continue a long journey with their own plans, not knowing at which station they will alight, but sending you wishes with all their love.
(Dedicated to Mr. Truong Van Rong: Ex – TFS VN Credit Director)