Sân khấu là thánh đường. Vậy nên, sân khấu là đường ngắn nhất mê hoặc người bình thường trở thành thánh.
Sài Gòn Center, ở lầu 12, khi ánh hoàng hôn bắt đầu chớp lên báo 15h, ngày TFSVN tổ chức kỷ niệm 15 năm trong đêm. Gió lay bên ngoài ô cửa kính, dòng người vội vã trên một trong những con đường đông nhất Sài Gòn.
Sao anh căng thẳng vậy? Thằng nhóc đồng nghiệp ngồi cạnh, một thành viên vừa lên khoan tàu tín dụng, hỏi khi nó ngồi miệt mài, xem đi, xem lại một sơ đồ chỗ ngồi, hí hoáy mực đỏ, mực xanh đủ màu lên. Căng. Giật mình. Tự hỏi mình đang suy nghĩ gì vậy.
Tất cả mọi người đều chuẩn bị một tâm thế ăn mừng một kỷ niệm, cho những trang phục đẹp nhất có thể. Nó lại đeo trên mình một gánh nặng riêng mang từ một đời Sales đến một đời công bộc vận vào như máu, tủy, có những thứ không rạch ròi chuyện giữa cá nhân và tập thể.
Một danh sách chưa đủ đầy trong sự hạn chế nhất định. Một sơ đồ chỗ ngồi dự báo sẽ phải đổi thay, bô lão và chức sắc, thế hệ trước sau, những thứ thông tin nhảy lung tung trong đầu nó. Tất cả đều đó sẽ là ảnh hưởng đến cách nhìn của khách với chủ nhà. Tự hỏi. Ai cần mày lo?
Chuẩn bị đối phó với bão. Nó cười trả lời thằng nhóc. Ngỡ ngàng. Chuyện đấy mình không phải lo, suy nghĩ về một vai trò, đặt giữa vị trí và công ty; lập công hay mang tội, cứ hành động như một phản xạ có điều kiện. Loạn xạ trong đầu, tưởng tượng ra vị trí thế hệ trước sau, bô lão và ấu niên, tiền bối và hậu bối, trong nước và ngoài nước. Nghĩ. Thật đa đoan, chấp dứt không buông hay vì ăn cơm chúa phải múa tối ngày? Câu hỏi vọt lên trong đầu đứa trẻ sống lâu như nó.
***
Chiếc cửa tự động mở, nó bước qua, đi được một bước chân, nó bắt gặp đằng sau là một cánh cửa khác “chạy bằng cơm”, là cụm từ dùng để nói phải làm bằng sức người.
Nó lướt qua khung sườn thô sơ vẫn còn bền bĩ của thân tàu đó, thấy nét hằn của người thực hiện vẫn còn đấy.
Đưa cánh tay mở cửa một khoang tàu, khoan tàu tín dụng. Nó như một gã u hoài của quá khứ, đưa bàn tay chằng chịt gân xanh lướt trên thân tàu đang lổ chổ, như thể lướt lại những vết tích của một ngày xưa.
Một khoan tàu của năm 2008, vết tích của người kiến tạo vẫn còn đó, cấu trúc hình thành khoan tàu vẫn còn y nguyên. Trương Văn Rong, người đã kiến tạo thân tàu làm sao thỏa tất cả tiêu chí quản lý rủi ro, tín dụng đến vận hành.
Thiết kế cho một bộ máy đảm bảo sự tuân thủ khi ngân hàng Nhà Nước từng bước triển khai về hiệp ước vốn Basel II, xiết chặt trong vấn đề rủi ro trong vận hành cho đến tín dụng, mà vẫn đảm bảo được sự phát triển kinh doanh, đó chính là đại lý – vay sỉ, và khách hàng của đại lý – người vay mua xe Toyota.
Như thể một màu sơn chẳng phai nhạt, có lớp màu chẳng biến đổi theo thời gian, công cụ excel anh viết bằng macro vẫn được mang ra sử dụng tới lui. Ở buổi ra mắt đầu tiên với đại lý khu vực miền Nam, anh đã trình diễn công cụ này sau khi giới thiệu về một gã tài chính Toyota trong tiếng xầm xì ở bên dưới, họ bàn luận về một tiểu sử của anh. Tôi ngồi cùng bàn với đại lý Toyota Đông Sài Gòn, đứa nhóc ngô nghê mới vào nghề không biết rằng đây là thử thách của mình phải vượt qua ở một tổ chức có hẳn một tổ ngân hàng, nghĩa là đối thủ và trở thành bạn bè sau hành trình đó dẫu chẳng đặng đừng. Điều duy nhất chẳng nghỉ đến là không có gì là mãi mãi
Tiểu sử của một con người họ Trương đó, nơi mãnh đất Long An trung dũng kiên cường đó, đã ra đời một chú nhóc học Trương, tiến đến một đất trời xa lạ Nga, mang về những kiến thức ấp ủ bên mình những hoài vọng không chỉ có bản thân cài đặt vào.
Có người bước xuống, bỏ lại ánh đèn. Ánh đèn công nghiệp của một chiếc hộp khổng lồ, nơi công suất được bật tối đa.
Anh bước xuống sân ga khi trời vào hạ, những cánh phượng đỏ rực bung nở trên góc cây già, từ lầu 4 tòa nhà Golden Tower nhìn sang trường học, nơi anh từng gắn bó. Anh sẽ đi trên một chuyến tàu khác, để lại phía sau những kỷ niệm và những người đồng nghiệp từ một giai đoạn phôi thai ở một góc văn phòng nhà máy Toyota Việt Nam – Metropolitan đường Đồn Khởi, cho đến khi được cấp giấy phép và dời về chốn này.
Sài Gòn lất phất những hạt mưa tiễn anh đi, những giọt mưa nhẹ nhàng như những lời chia tay không thành lời.
Hai thành viên khác cũng theo anh, rời khỏi bậc thềm pha nắng mưa của sân ga, sau tận mười bốn năm. Cả hai đều mang họ Nguyễn, chung bước cùng anh trên hành trình dài, rồi cùng nhau rời bỏ toa tàu quen thuộc. Một trong hai người ấy, thành viên thứ hai của phòng tín dụng, đã bước xuống tiễn người mẹ của sếp cũ mình đi, cũng là lúc dừng lại ở một sân ga sau anh, người đã cố gắng gìn giữ khung sườn của toa tàu, dù thời gian đã bào mòn ít nhiều.
Có một người bị ảnh hưởng bởi anh, cũng từng bước đi lên rồi xuống chuyến tàu ở một mùa hạ khác.
Thành viên thứ hai của phòng tín dụng bước xuống tiễn người mẹ của sếp cũ mình đi, cũng là lúc dừng lại ở một sân ra sau anh, người đã cố gắng gìn giữ một khung sườn, khoan tàu theo năm tháng đã bào mòn đi ít nhiều, cần một sự đổi thay vừa phải. Anh ra đi để lại một khoan tàu được lắp đầy các thành viên, vừa đủ cho con tàu phi về phía trước ở một tốc độ an toàn, kiểm tra từng đợt khách lên tàu sau cho đạt chuẩn, đồng thời đảm bảo lấp đầy khoan trống.
Nó chia sẻ vài dòng “bác sỉ bảo không sao!?” với anh, người đàn ông cả cuộc đời gần như chỉ đi làm ở hai công ty, tài chính Toyota là công ty thứ hai anh dừng bước. Nguyễn Ngọc thắng.
Vách của khoan tàu như thể một bức tranh được lộng nhiều khung hình, như hình ảnh của một trong khung cảnh của Harry Portter vậy, họ từ trong khung tranh ký ức cười và vẫy tay chào nó, như thể lâu quá rồi mới ghé đến đây.
Có người đã ra đi, có người chuyển đổi một tòa tàu như một văn hóa Nhật, Toyota là điển hình cho việc chuẩn bị của tương lai. Tiến cử và cả đào thải.
Có một làn sóng những người chuyển đổi, hai đứa từ kinh doanh chuyển qua. Một đứa em từ phòng kinh doanh sang phòng tín dụng, rồi bước xuống một sân ga sau hơn chục năm, bỏ lại mảnh đất hình chữ S để tìm kiếm một tương lai cho thế hệ sau. Một đứa thì ở lại, mê mải với những con số. Nó từng đùa rằng TFSVN nên thiết kế một khảm bàn, để trưng bày những bài vị của những người đã hy sinh vì sự nghiệp này.
Lịch sử của những người đã đóng góp cho phòng tín dụng TFSVN, thiết lập những chuẩn mực đã ra đi. Khoang tàu lỗ chỗ như thể hiện sự phai mờ của quá khứ, nhưng những dấu ấn vẫn còn đây, đậm nét và vẹn nguyên. Những con người đã xây dựng nền tảng từ rủi ro đến vận hành, những người đồng nghiệp đã bước xuống, để lại khung sườn vững chắc cho những người đến sau tiếp tục hành trình.
Nó ngồi giữa khoang tàu phòng tín dụng, chập chùng giữa những ký ức và hiện thực. Toa tàu rung lắc dữ dội, rêu phong phủ kín. Những thứ còn được gìn giữ suốt mười lăm năm, từ từ bị gỡ ra từng mảng. Toa tàu đã đón nhận những người mới trong bốn năm trở lại đây, có người bước xuống, bỏ lại ánh đèn. Ánh đèn công nghiệp của chiếc hộp khổng lồ, nơi công suất được bật tối đa.
Lịch sử những người đóng góp cho phòng tín dụng TFSVN, thiết lập những chuẩn đã ra đi.
Khoan tàu lỗ chổ. Kết quả của sự chấp nhận thay đổi, người đến rồi người đi. Giá trị nào gìn giữ? Nó như đứa trẻ sống lâu ngồi sâu trong phòng tín dụng, góp nhặt những điều mới, tiết chế một cái tôi, lựa gom những gì tinh túy nhất như thể con người ta sợ mai một, có tội với mai sau. Thiệt tình. Ai đâu mà phán xét? Vậy mà cứ thế vương mang. Một gã sống lâu thơ thẩn.
***
The stage is a sacred place. Therefore, the stage is the shortest path to enchant an ordinary person into becoming a saint.
At Saigon Center, on the 12th floor, as the sunset began to flash signaling 3 PM, TFSVN celebrated its 15th anniversary that night. The wind rustled outside the glass window, and people hurried along one of Saigon’s busiest streets.
“Why are you so tense?” The young colleague sitting next to him, a new member of the credit team, asked as he meticulously reviewed a seating chart, marking it with red, blue, and various colored pens. Tense. Startled. He wondered what he was thinking about.
Everyone was preparing to celebrate an anniversary, donning their finest outfits. He, however, carried a personal burden, from a life in Sales to a bureaucratic life intertwined like blood and marrow, where the lines between personal and collective matters were not clearly defined.
An incomplete list with certain limitations. A seating chart predicted to need adjustments, elders and dignitaries, successive generations, information bouncing around in his head. All of these would influence the guests’ perception of the hosts. He wondered, “Who needs you to worry?”
“Preparing to face a storm.” He smiled and replied to the young colleague. Bewildered. That’s not something I should worry about, he thought about his role, placed between position and company; merit or fault, acting like a conditioned reflex. His mind was chaotic, imagining the positions of previous and subsequent generations, elders and juniors, predecessors and successors, domestic and international. He thought, so multifaceted, unable to let go or because one must dance day and night for their benefactor? The question popped into the mind of someone like him, who had lived a long life.
The automatic door opened, he stepped through, took one step, and saw another door behind that required manual effort, referred to as “powered by rice,” meaning it had to be operated by human strength.
He glided past the still sturdy frame of that ship, seeing the marks of those who built it still there.
He reached out to open a compartment door, the credit compartment. He felt like a nostalgic man of the past, running his veiny hand over the pitted ship’s body, as if tracing the remnants of yesteryears.
A compartment from 2008, the marks of the creator still there, the structure of the compartment still intact. Trương Văn Rong, who designed the ship’s body to meet all risk management and credit operation criteria.
Designed for a system that ensured compliance as the State Bank gradually implemented Basel II capital accords, tightening risk management in operations and credit, while still ensuring business development, specifically wholesaler loans and dealer customers—those borrowing to buy Toyota cars.
Like a paint color that never fades, an unchanging layer over time, the Excel tool he wrote with macros is still used. At the first presentation to Southern dealers, he demonstrated this tool after introducing Toyota Financial Services amidst murmurs about his biography. I sat at the same table with a new-to-the-job dealer from East Saigon Toyota, unaware that this was a challenge to overcome in an organization with its own banking unit, meaning rivals turned friends after an unavoidable journey. The only thing not considered was that nothing is permanent.
The biography of a Trương from the resilient Long An region, who studied and ventured to a foreign land—Russia, bringing back knowledge with aspirations beyond personal ambitions.
Someone stepped down, leaving behind the lights. The industrial lights of a giant box, where power was at its peak.
He stepped off the platform as summer arrived, the flamboyant flowers in full bloom on the old trees, looking from the 4th floor of Golden Tower to the school where he had once been. He would board another train, leaving behind memories and colleagues from an embryonic phase at a corner of the Toyota Vietnam plant office—Metropolitan on Đồng Khởi Street, until licensed and moved to this place.
Saigon drizzled lightly, bidding him farewell, the raindrops gentle like unspoken goodbyes.
Two other members also followed him, leaving the sun and rain-splattered platform after fourteen years. Both bore the surname Nguyễn, accompanying him on a long journey, then together leaving the familiar train car. One of them, the second member of the credit department, stepped down to see his former boss’s mother off, also stopping at a platform after him, someone who tried to maintain the train car’s structure despite the wear of time.
There was someone influenced by him, also stepping up and then down the train in another summer.
The second member of the credit department stepped down to see his former boss’s mother off, also stopping at a platform after him, someone who tried to maintain a framework, a compartment gradually worn down by years, requiring moderate changes. He left behind a fully manned compartment, enough for the train to safely speed forward, checking each batch of passengers for standards, and ensuring the compartments were filled.
He shared a few lines, “The doctor says it’s nothing!?” with him, a man who had almost only worked at two companies in his life, Toyota Financial Services being his second stop. Nguyễn Ngọc Thắng.
The walls of the compartment resembled a gallery filled with framed pictures, like a scene from Harry Potter, where they smiled and waved at him from the memory frames as if visiting after a long time.
Some left, some transitioned to a train car like a Japanese culture, Toyota exemplifying future preparedness. Recommendations and eliminations.
There was a wave of transitions, two from sales transferred over. One moved from sales to the credit department, then stepped down at a platform after more than ten years, leaving the S-shaped land to seek a future for the next generation. One stayed, engrossed in numbers. He once joked that TFSVN should design a table to display the plaques of those who sacrificed for this career.
The history of those who contributed to TFSVN’s credit department, establishing standards, had left. The pitted compartment represented the fading past, but the marks remained vivid and intact. Those who built the foundation from risk management to operations, the colleagues who stepped down, leaving a sturdy framework for successors to continue the journey.
He sat in the middle of the credit department compartment, oscillating between memories and reality. The train car shook violently, covered in moss. Things preserved for fifteen years were slowly being dismantled piece by piece. The train had received new members in the last four years, with some stepping down, and leaving behind the lights. The industrial lights of the giant box, where power was at its peak.
The history of those who contributed to TFSVN’s credit department, establishing standards, had left.
The pitted compartment. The result of accepting change, is people coming and going. What values to preserve? He, like a long-lived child, sat deep in the credit department, gathering new things, tempering his ego, collecting the finest essence as if afraid of fading, feeling guilty to the future. Really. Who would judge? Yet it still lingered. An old soul wandering.
https://chienphan.blogspot.com/2023/12/tfsvn-cau-chuyen-15-nam-hoi-2-gan-bo-15.html