[PTS] Sinh Viên – Dorothy – Yemen

[PTS] Sinh Viên – Dorothy – Yemen

“Ở đó có nhiều safari!”

“Ở đó” được nói đến là Yemen, vùng đất của những kỳ quan thiên nhiên, nổi bật với các khu bảo tồn hoang dã và những cảnh quan hùng vĩ, nơi mà các loài động vật hoang dã tự do dạo chơi giữa thiên nhiên hoang sơ. Đất nước này còn ẩn chứa những kỳ quan kiến trúc cổ xưa, với các thành phố như Sana’a và Shibam được UNESCO công nhận là di sản thế giới.

Bùn đất tạo thành, lâu năm gọi là thành cổ, tất cả từ bàn tay con người. Nó như thể chìm vào vùng đất mới. Những ngôi nhà bằng đất sét cao chót vót, những khu chợ truyền thống nhộn nhịp, tất cả đều tạo nên một bức tranh sống động về một nền văn hóa đa dạng và phong phú. 

Đường đời luôn có những cuộc gặp gỡ vô tình tạo thành kỷ niệm. Cơ bản. Ta phải đi thì mới có đường. 

Cuộc trò chuyện với Dorothy, cô nhóc sinh viên đến từ Anh, là một trong những kỷ niệm như vậy. Dorothy có đôi mắt to, đen láy, óng ánh như những viên kim cương đen quý hiếm. Mái tóc được uốn lọn và tết từng lọn dreadlock toát lên tự hào về dòng máu người da màu của mình, cô bé có chút rụt rè trước nó, gã đàn ông sống lâu trên mãnh đất hình chữ S, nơi cô nhóc đang dấn thân vào. 

Dorothy nhỏ nhắn nhưng đầy nghị lực. Cô bé đã vượt hàng ngàn cây số từ vùng đất của thành cổ để đến Anh, giờ là đến Việt Nam để theo đuổi ước mơ. Tự dưng bản thân gán ghép khát khao đổi đời. Thấp thoáng. Ảnh hình của một tuổi trẻ của những đám trẻ ở những vùng quê lên thành thị trên mãnh đất hình chữ S. Xem ra, khác nhau về nơi sinh ra và lớn lên, nghị lực vẫn là giống nhau.

Nhìn Dorothy, nó lại nhớ đến chú nhóc Terry, một sinh viên từng đến đây với cùng một mục đích. Cả hai đều chọn Việt Nam làm điểm đến, nơi họ có thể học hỏi và trải nghiệm một nền văn hóa mới mẻ.

Một sự khác biệt từ định hướng. Là sinh viên, đám nhóc không chỉ học kiến thức từ sách vở mà còn tìm hiểu về cuộc sống và con người nơi mà dự định sẽ tham gia vào ở một môi trường công ty như vậy. Đám nhóc truyền cảm hứng cho những người xung quanh, khuyến khích nhau tìm hiểu về đất nước hình chữ S. Ắt hắn là điều nó kỳ vọng, nếu không thì với nó là đủ rồi. Cuộc gặp gỡ với đam nhóc không chỉ là sự tình cờ mà dường như đã được định sẵn từ trước.

Lửa lại thấp lên. Những sinh viên như Dorothy và Terry đã thổi bùng ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng nó. Về câu trả lời cho những câu hỏi: làm gì sau khi kiếm tiền? Nghịch đảo của kinh nghiệm là nhiệt huyết, làm sao để giử đó một sự cân bằng? Nó tìm ra tuổi trẻ trong sức sống của sinh viên. Đó là tuổi đời đẹp nhất.

Họ giúp tôi trẻ lại, không phải về thể chất mà là về tinh thần. Họ là những ngọn gió mới, mang đến sự tươi trẻ và năng động, khiến tôi cảm thấy cuộc sống trở nên thú vị hơn bao giờ hết. Những tiếng cười, những cuộc trò chuyện sôi nổi, mặc cho những tiếng la hét và gào thét xung quanh, tất cả đều không thể làm giảm đi sự nhiệt huyết và đam mê của họ.

Ai không điên hoặc dại một vài lần!? Nếu ai đó gọi những người như Dorothy và Terry là những kẻ “khùng điên”, thì với nó, họ sống với đam mê, không ngần ngại trước bất kỳ thử thách nào. Và chính sự nhiệt huyết đó đã thúc đẩy nó tiếp tục hành trình của mình, một hành trình đã kéo dài suốt 4 năm. 

Nhớ. Cuộc trao đổi với CEO đời thứ 4 của TFSVN về việc triển khai chương trình thực tập cho sinh viên. Nó không trả lời cho câu hỏi: tại sao phải dành thời gian cho những đứa nhóc đến rồi đi? 

Bốn năm. Hơn hai trăm đứa nhóc đến và đi. Miệt mài. Nó được “khùng điên” cùng đám nhóc. Có quá nhiều câu chuyện được giữ lại trong tâm khảm mình, từ một đất Bắc xa xôi, đến một miền Trung nắng cháy hay miền Tây ngập mặn phù sa… trên mãnh đất hình chữ S, đến tận những đất nước cận kề như Singapore, Phillipine hay xa xôi từ một Châu Âu già cỗi…

Mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi câu chuyện đều là một mảnh ghép trong bức tranh cuộc đời. Dorothy và Terry đã mang đến những mảnh ghép rực rỡ, làm bức tranh ấy trở nên sống động và đầy màu sắc. Nhờ dám trẻ, nó nhận ra rằng, đường đi vốn dĩ chỉ là đường đi, đặt chi vào đó hy vọng để làm gì? 

Hành trình còn tiếp tục

***”There are many safaris there!”
“That place” refers to Yemen, the land of natural wonders, renowned for its wildlife reserves and majestic landscapes, where wild animals roam freely in the pristine wilderness. This country also holds ancient architectural marvels, with cities like Sana’a and Shibam recognized as UNESCO World Heritage sites. Mud and clay form these old cities, built by human hands over the years. It feels like stepping into a new world. The towering clay houses and bustling traditional markets create a vibrant picture of a diverse and rich culture.
Life’s journey is full of chance encounters that become cherished memories. Essentially, we must travel to create our path. My conversation with Dorothy, a young student from England, is one such memory. Dorothy has large, dark eyes that sparkle like rare black diamonds. Her hair, curled and braided into dreadlocks, exudes pride in her Black heritage. She appeared a bit shy before me, an older man living on this S-shaped land where she is now embarking on her journey.
Dorothy, though petite, is full of determination. She traveled thousands of kilometers from the ancient lands of Yemen to England, and now to Vietnam, to pursue her dreams. Suddenly, I found myself linking her aspirations to the dreams of those young people from rural areas migrating to the cities of this S-shaped land. Despite different birthplaces and upbringings, their determination is the same.
Seeing Dorothy, I remembered young Terry, another student who came here with the same purpose. Both chose Vietnam as their destination, a place where they could learn and experience a new culture.
From different perspectives, as students, these youngsters do not only gain knowledge from books but also learn about the life and people of the place they plan to integrate into. They inspire those around them, encouraging each other to explore this S-shaped country. This is what I had hoped for, and if not, it was enough for me. Meeting these young people was not just a coincidence but seemed predestined.
The flame reignited. Students like Dorothy and Terry have rekindled a passion within me, answering the questions: what to do after making money? How to balance the enthusiasm of youth with the wisdom of experience? I found youth in the vitality of students. This is the most beautiful age of life.
They make me feel young again, not physically but spiritually. They are like new winds, bringing youthfulness and dynamism, making life more interesting than ever. Their laughter, lively conversations, despite the screams and shouts around, cannot diminish their enthusiasm and passion.
Who hasn’t been crazy or foolish a few times? If someone calls people like Dorothy and Terry “crazy,” to me, they live with passion, undaunted by any challenge. And it is this enthusiasm that has driven me to continue my journey, a journey that has lasted four years.
I remember the conversation with the 4th-generation CEO of TFSVN about implementing an internship program for students. I did not answer the question: why spend time on kids who come and go?
Four years. More than two hundred kids came and went. Diligently, I shared the “craziness” with these youngsters. There are so many stories kept in my mind, from the distant North, the scorching Central, or the fertile, silt-laden West of this S-shaped land, to neighboring countries like Singapore, the Philippines, or distant Europe…
Every encounter, every story is a piece of the mosaic of life. Dorothy and Terry brought vibrant pieces, making the mosaic more lively and colorful. Thanks to the youth, I realized that the path is just a path; why place hopes in it?
The journey continues.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Us

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Aenean ac lorem pretium, laoreet enim at, malesuada elit.

Social Links