Tản mạn cuộc sống – Chuyện đời Sương – Musings on Life – The Story of Suong

2024,2024-10,tan man cuoc song, tản mạn cuộc sống, doi sales, đời sales, đời công bộc, doi cong boc, chien phan,blog chien phan,tfsvn,tai chinh toyota,toyota, chuyen doi suong, chuyện đời sương,

Tản mạn cuộc sống – Chuyện đời Sương – Musings on Life – The Story of Suong

“Phía bên ngoài cánh cửa đóng chặt là con sông đỏ năng phù sa đang chảy cuồn cuộn. một chiếc thuyền nhỏ theo gió, đang trôi trên dòng nước đỏ dưới ánh nắng mặt trời chói chang. Một cô gái mặc áo dài màu bạc, buông xỏa tóc đang miệt mài chèo thuyên qua sông

Cô gái không ngoảnh lại phía sau, không chút lưỡng lự, dồn hết sức vào đôi tay rắn rõi chèo thuyền”

Đấy là “Chuyện đời Sương” về cuộc sống của các cô dâu lấy chồng Hàn Quốc, dưới ngòi viết của Suh Songnan

https://chienphan.blogspot.com/2023/02/sach-chuyen-oi-suong-suh-songnan.html

Còn chuyện đời Sương ở đây kể là một cô dâu, cũng xuất thân từ một miền Tây phù sa sông nước, lấy chồng người Việt cũng ở một miền sông nước phù sa, lập nghiệp và sống ở thị thành.  

“Sương” là những giọt nước từ đầu sớm, kết tụ mà thành; từ để miêu tả gì đó mong manh, nhẹ nhàng, lất phất và long lanh như chính cuộc đời của những người con gái mang tên này. Cứ thế nó vận vào người.

Sài Gòn bất chợt một cơn mưa đổ lớn, chúng tôi – vẫn là ba con người cũ trong những câu chuyện của mình. Hai người đồng nghiệp cũ, chính xác là hai quản lý cũ, một quản lý Tiếp thị và Kinh doanh, một quản lý Tín dụng & Rủi ro của một tài chính Toyota ở buổi lập đầu. Người cuối cùng còn lại là nó; nhân vật kể lại “chuyện đời Sương” hẹn nhau nơi một góc trời quận 7 để thăm một người đồng nghiệp cũ, là chồng Sương.

Chồng Sương bước xuống một sân ga sau mười bốn năm; lúc con tàu tài chính Toyota vẫn lao về phía trước. Một trí thức làm công việc chuyên môn, gắn bó và hình thành trong suy nghĩ đến rạch ròi ý nghĩa của đời công bộc, làm để xứng đáng một đồng lương được trả. Anh đeo trên lưng mình không chỉ trách nhiệm của người đàn ông của gia đình phải gồng gánh, mà còn cả nổi niềm cống hiến, tận tuy vẫn chưa được ghi nhận đủ đầy. 

Đấy vẫn là suy nghĩ của riêng anh. Phải chăng ta quên một điều, suy nghĩ là của mỗi người, mỗi lúc và mỗi khác!? Nhất quán không tồn tại ở trường hợp này. Điều ấy chuyển thể thành lời, nhân ra thành ý, lan đến tất cả người xung quanh. Ba con người ghé đến cũng được nhận một phần cảm xúc đó, dẫu nghĩ suy là khác biệt, ngay cả với chị Sương.

Người con gái tên sương, sinh ra trong một gia đình đi theo lá cờ cách mạng, tập kích ra Bắc rồi trở lại vào Nam, cũng là một trí thức học hành, làm việc ở một công ty nước ngoài, quản lý tin yêu. Nửa chừng xuân. Sương bước tiếp ngã rẽ của cuộc đời, dừng lại một công việc tin yêu, chăm sóc hai đứa con nhỏ sau một tai nạn giao thông, cho đến khi chồng bước xuống một sân ga vẫn chưa trọn ý hoàn toàn, chị vẫn đi tiếp khi cuộc đời cho ngã rẽ. 

Quán mở ngay tại nhà; nhà nằm ở một khúc quanh ba mặt tiền, trước là nhà thờ, bên hông là con đường thẳng chạy thẳng ra con sông của quận 7 đang uống lượn, để hành nghề của cha ông để lại. Gạo mua về xay, xay rồi sàng, sàng để lắng, lắng để đổ, đổ rồi cán, tùy khách thích có nhân gọi là “cuốn”, thích không nhân thì gọi là “ướt”, đặt nem, đặt chả, đặt cả tấm lòng vào trong nấu nướng. Thế là xong, thế là sống…tiếp tục một hành trình ở cõi thế gian.   

Anh, chị đến trước chờ nó, nhà nằm ở một ngã ba, chẳng buồn để tên quán, chỉ nhớ khách thích ăn gì. Mở lòng trong câu chuyện, đon đả đón mấy người thân quen. 

Nếu như Sương ở một đất nước Hàn Quốc là “Người ta không biết cô là một người lái đò trên sông Cửu Long. Và cũng chẳng biết rằng dù có trở về quê hương thì cô cũng chẳng thể nào cầm mái chèo được nữa”; thì Sương ở một đất nước hình chữ S cũng chỉ được nhớ trong tâm trí của một số người. Ba con người hôm nay ghé đến là một trong số đó. 

Chúng tôi ăn, uống và chuyện trò. Anh góp những kiến thức chọn lọc của đời mình, như thể mang ra làm quà cho đôi vợ chồng “trẻ” trong mắt anh, từ chuyện của kinh doanh ở một thực tế hiện giờ, nhưng tiktoker hay fluencer tạo ra sự khác biệt ở mỗi lần ghé đến chỗ ăn, uống nào; hay ngay cả trong phần định giá của nhóm hàng “thiết yếu” và “độc nhất” của một quán hàng để tạo sự thu hút, cạnh tranh và lợi nhuận duy trì phát triển. 

Trời trưa như thể một chiếc áo vừa được giắt mạnh chỉ còn vài giọt cuối cùng lắc rắc.

Chị chia về cách giao tiếp thổi hồn vào mua bán; nhớ mấy câu chuyện của mấy chị bán hàng ở một thời ký ức xa xăm ở một chợ bàn cờ, nhớ tên mời gọi, đến giờ mấy mươi năm, nhắc lại vẫn nhớ rõ từng lời. Sức sống của bán hàng nằm chỗ đấy; siêu thị niêm yết giá đầy, minh bạch càng hay thì vẫn càng không thể thay thế con người trao nhau sự chân thành dù đặt trong lời rao, tiếng bán. Tự dưng, nhắc nhớ một đời Sales, cứ thực dụng nhiều vào rồi lao đi chẳng nhớ vì sao khách lại nao lòng nhìn thấy giá trị mất đi khi nào chỉ để lại cái chặt lưỡi “bọn sales, tụi sales là vậy”. Chân thành khó kiếm, có rồi lại buông trôi trong sự vỗ về bản thân rằng “đời là vậy”

Sương là những giọt nước đầu sớm kết tinh mà thành, đó là sự may mắn của anh khi có Sương, người phụ nữ không thôi kể câu chuyện con gái mình ở một trời đất khách, về mấy công thức nấu nướng suy nghĩ để làm, nhiều lắm mà chẳng có dư dả thời gian để làm thêm một món nữa…vì thời gian có hạn!? Vì giấc mơ của Sương đặt ở một tương lai gần, như thể xây cất một ngôi nhà từ tốn; quán sẽ có kéo dài đến tận phía sau, nơi bờ sông sẽ lập thành bến, nơi thuyền cayak sẽ ghé lại nơi đây, ngồi nhâm nhi một ly cafe đầu sớm hay chiều tà, để ngắm thời gian chầm chậm trôi qua, chẵng còn gì là bộn bề vội vã. 

Chị cứ thế tiếp tục một giấc mơ, chẳng buồn để loay hoay với quá khứ, như thể là sống cho hiện tại. Ngộ. Tỉnh táo trong cách nhận nhìn, trong cả lằn ranh giữa các đạo, Thiên Chúa và Phật giáo, cứ nghe và chọn lọc là cách chị lựa.  

Kết thúc một chuyến thăm. Ra về. Chị nói với theo, hẹn để trao đổi công thức với vợ nó, một người làm bánh dứa Đài Loan, thứ mà người anh lớn mê mẩn, đổi lại chị sẽ chia sẻ công thức bánh trung thu. Cười. Chuyện đời Sương chỉ kể một khúc ngang, rộn ràng và hân hoan trong lòng cả ba con người đã yên vị trên chuyến xe lăn bánh trên đất trời quận 7, để rồi tiếp tục một câu chuyện khác của nó và anh.***

“Beyond the firmly closed door flows the red river, rich with alluvial silt, rushing powerfully. A small boat, carried by the wind, drifts on the red waters under the blazing sunlight. A girl dressed in a silver áo dài, her hair flowing freely, rows the boat tirelessly across the river. She does not look back, with no hesitation, as her strong hands push the oars forward.”

This is “The Story of Suong,” a narrative about the lives of brides married to South Korean husbands, told by Suh Songnan’s pen.

https://chienphan.blogspot.com/2023/02/sach-chuyen-oi-suong-suh-songnan.html

The “story of Suong” here, however, tells of a bride who also comes from a fertile river land, marrying a Vietnamese man from a similar riverside background, and starting a new life in the city.

“Suong” is like dewdrops formed at dawn—a word describing something delicate, gentle, and glistening, just like the lives of girls bearing this name. Somehow, the name seems to embody them.

A sudden heavy downpour came upon us in Saigon—still the same three people from previous stories. Two old colleagues, more accurately, two former managers—one from Marketing and Sales, the other from Credit and Risk at Toyota Finance in its early days. The third person was me, the one recounting “the story of Suong,” meeting in a corner of District 7 to visit an old colleague who is Suong’s husband.

Suong’s husband had stepped off his professional train after fourteen years, while Toyota Finance continued to move forward. An intellectual and devoted professional, he believed in honorably earning each dollar of his salary. On his shoulders, he bore not only the responsibilities of a man providing for his family but also the longing for recognition that he felt had never fully come.

Perhaps we often forget: that thoughts are individual, and changeable. Consistency is rare in such situations. His sentiments spread to those around him, including the three of us visiting that day, each with our own interpretations, even differing from Suong.

Suong, born to a family with deep revolutionary roots, moved North and then returned to the South. An educated professional, she worked for a reputable foreign company, trusted and admired. In the bloom of her youth, she turned onto another path, leaving her beloved job to care for two young children after a traffic accident. She continued forward, even as her husband made another life transition, showing resilience in each turn life presented.

The restaurant was set up at home, on a corner with three open sides—one side facing a church, another leading to a river road winding through District 7. There, she pursued the trade of her ancestors. Rice was brought to be milled, sifted, settled, poured, and shaped. Depending on customers’ tastes, some requested “rolled” with fillings, others wanted the simple “wet” version, served with sausages, spring rolls, and care. That was enough, a way to continue living…a journey within this earthly existence.

They arrived early, waiting at the house on the three-way intersection, without a sign outside—just memories of what each customer enjoyed. Their hospitality extended warmly to familiar faces.

If Suong in South Korea was a woman who would never row her boat on the Mekong River again, then Suong in Vietnam remained a memory in the minds of a few. The three visitors today were among them.

We ate, drank, and shared stories. My colleague offered years of wisdom as if gifting these “young” spouses in his eyes—from current business trends to how influencers and TikTokers impact customer experience, to pricing essentials in a way that attracted and retained customers while maintaining growth.

The rain dwindled, leaving only a few scattered droplets.

Another colleague, reminiscing, talked about the charm of personal interaction in sales. She recalled vendors from an old marketplace who still remembered customers’ names decades later. Sales thrive on this connection; even with transparent supermarket pricing, the human element remains irreplaceable. This authenticity is rare in sales today, often overshadowed by practicality until customers miss the sincerity that once existed.

Suong is like those morning dew drops—pure luck for her husband to have her by his side. She continues sharing the story of her daughter abroad, of countless recipes she wishes she had more time for, a limited resource as always.

She dreams of expanding the restaurant to the riverbank out back, creating a place where kayaks could dock. Guests could sip morning coffee or evening tea, watching the world slow down.

She keeps moving forward, without lingering on the past, choosing to live fully in the present. Her perspective is uniquely hers—a blend of Christian and Buddhist beliefs, listening and choosing what resonates with her heart.

We said our goodbyes. As I left, she called out, promising to swap recipes with my wife: her pineapple cake for my wife’s mooncake. We laughed, parting ways as “The Story of Suong” concluded one chapter. Filled with warmth, we headed back to our lives, ready to continue our own journeys.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Us

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Aenean ac lorem pretium, laoreet enim at, malesuada elit.

Social Links