“Việt Nam quê hương tôi đẹp lắm”
Vọng tiếng ai hò, à ơi! “
Ông già ngừng lại khi gõ những dòng về “Tôi yêu Việt Nam”. Rộn ràng thanh âm. Trong căn phòng nhỏ, nơi ánh đèn vàng le lói chiếu qua lớp rèm mỏng, giấc ngủ còn chưa vội đến. Bốn con người – em là một người mẹ, và ba đứa trẻ – đang cùng nhau viết tiếp câu chuyện của đêm Sài Gòn.
Julie, cô bé út, nằm cuộn mình ở giửa, mắt mở to chăm chú lắng nghe câu chuyện cổ tích “Cô bé bán diêm.” Giọng kể của em nhẹ nhàng, kéo mọi người vào thế giới của những que diêm nhỏ và cái lạnh thấu da của mùa đông từ một Andersen viết lại.
“Vậy rồi sao mẹ?” – Julie đôi mắt tròn xoe nhìn em, như muốn biết về kết cuộc.
Chưa kịp trả lời, thằng nhóc Lavie, anh trai thứ hai của cô nàng, chen ngang:
“Cô bé… ngủm!”
Căn phòng bỗng chốc xôn xao. Mẹ, với vẻ nghiêm nghị pha chút hài hước, chỉnh lại:
“Sao con lại nói thế?”
Lavie nhún vai, như để diễn tả sự “biết tuốt” của mình: “Nếu không thì… cô bé die?”
Julie quay sang nhìn em, mặt ngơ ngác không hiểu. Em đã tiếp lời:
“Ừ, cô bé ‘đăng xuất’ rồi. Nhưng lý do là vì thiếu tình thương của người thân. Còn Julie của chúng ta, con có ông già, mẹ, và hai anh trai yêu thương, nên phải biết tận hưởng, biết không?”
Cả phòng bật cười, không khí ấm áp hơn. Nhưng ông già không cười. Ông nhìn Julie, nhìn Lavie, nhìn cả người mẹ đang cười nhẹ. Một điều gì đó thoáng qua trong đầu ông – một cảm giác vừa bình yên, vừa trĩu nặng.
Những Thanh Âm Bình Dị
Có lẽ tận hưởng không phải là một điều gì to tát. Những phút giây như thế này – trong căn nhà nhỏ ọp ẹp, giữa tiếng cười của mấy đứa nhỏ và giọng nói trầm ấm của em – chẳng phải là tận hưởng hay sao?
Ngoài kia, Sài Gòn đã chìm vào giấc ngủ. Những ánh đèn đường le lói, tiếng mưa rơi lắc rắc trên mái tôn. Trong nhà, câu chuyện vẫn tiếp tục.
Ắt hẳn cô nhóc của ông già băn khoăn:
“Nhưng tại sao mọi người lại lạnh lùng với cô bé bán diêm như vậy?”
Câu hỏi ngây thơ khiến ông già nhớ về một thời khắc khác, một người bạn cũ. Ông nhớ đến chuyện một người cha ra đi giữa vòng tay yêu thương của con gái út, giữa một sáng thanh bình nơi góc đảo Kim Cương. Hẳn đó là sự trọn vẹn, là điều mà ai cũng khao khát – được sống, và cuối cùng, được rời bỏ cuộc đời này trong vòng tay người thân yêu.
Ông quay lại hiện tại. Julie, Lavie, và mẹ vẫn còn đang tranh luận sôi nổi. “Tại sao cô bé phải chết?” đôi mắt vẫn lấp lánh ngây thơ của đám trẻ, như thể chẳng chấp nhận một kết cuộc đau buồn. Em mỉm cười:
“Cô bé thiếu tình thương. Còn con, Julie của mẹ, con có ông già, có mẹ và hai anh. Con phải biết mình may mắn thế nào.”
Câu chuyện dừng lại trong tiếng thở đều của lũ trẻ. Julie cuộn mình vào lòng ông già, tay khẽ nắm lấy tay mẹ. Căn nhà nhỏ lặng dần. Ông già nhắm mắt, nhưng trong đầu lại viết tiếp những dòng nhật ký.
Đời người ngắn ngủi, như hơi thở. Và nếu mỗi hơi thở đều nhẹ nhàng, đều đầy yêu thương như thế này, thì chẳng phải đời đã trọn vẹn rồi sao?
“Việt Nam quê hương tôi đẹp lắm.” Không phải vì những cảnh đẹp lộng lẫy, không phải vì sự phồn hoa của phố thị. Mà vì những phút giây như thế này – trong một căn nhà nhỏ, ở một góc phố bình yên, giữa những con người yêu thương nhau bằng những cách giản dị nhất. Ngủ đi con, mộng bình thường, rồi mọi thứ sẽ qua khi ta đã trọn vẹn với phút giây hiện tại này. Sài Gòn chuẩn bị sang Đông.
***
“Vietnam, My Beautiful Homeland”
Echoes of a lullaby ring out, à ơi!
The old man paused as he typed the words, “I love Vietnam.” Sounds of life filled the air. In a small room where dim yellow light flickered through a thin curtain, sleep had not yet come. Four people—a mother and her three children—were weaving together another chapter of a Saigon night.
Julie, the youngest, lay curled up in the center, her wide eyes fixed on her mother, who was telling the tale of The Little Match Girl. Her gentle voice pulled them into a world of tiny matches and winter’s biting cold, retold from Andersen’s timeless story.
“And then what happened, Mom?” Julie asked, her big round eyes brimming with curiosity.
Before her mother could answer, Lavie, her second brother, interrupted:
“The little girl… she died!”
The room burst into chatter. The mother, half stern, half amused, corrected him:
“Why would you say that?”
Lavie shrugged, showing off his self-proclaimed wisdom:
“Well, if not that, then… she died?”
Julie turned to her mother, her face puzzled. Without missing a beat, her mother replied:
“Yes, she ‘logged out.’ But that’s because she lacked the love of her family. Julie, on the other hand, you have Grandpa, me, and your two brothers who love you. So, you must cherish every moment, okay?”
The room erupted in laughter, warmth spreading among them. Yet the old man did not laugh. He glanced at Julie, Lavie, and their mother, who was smiling softly. Something stirred within him—a feeling both serene and heavy.
The Sounds of Simplicity
Perhaps cherishing life isn’t about grand gestures. Moments like this—inside a small, creaky house, amidst the laughter of children and the mother’s soothing voice—aren’t they the essence of joy?
Outside, Saigon had fallen asleep. Streetlights flickered faintly, and raindrops tapped gently on the tin roof. Inside, the story continued.
Julie, the old man’s little darling, wondered aloud:
“But why were people so cold to the little match girl?”
Her innocent question took the old man back to another time, another friend. He remembered a father departing this world, cradled in the loving arms of his youngest daughter, on a peaceful morning by Diamond Island. That, he thought, was completeness—what everyone yearned for: to live and, in the end, to leave this life in the embrace of loved ones.
Returning to the present, the old man saw Julie, Lavie, and their mother still engrossed in debate. “Why did the little girl have to die?” The children’s eyes sparkled with curiosity, refusing to accept a sad ending. Their mother smiled gently and said:
“She lacked love. But you, Julie, you have Grandpa, me, and your brothers. You must realize how fortunate you are.”
The story ended with the soft, rhythmic breathing of the children. Julie nestled into her grandfather’s arms, her small hand clutching her mother’s. The little house grew quieter. The old man closed his eyes, but in his mind, he wrote new lines in his journal.
A Life Fulfilled
Life is fleeting, like a breath. And if each breath is light, filled with love like this one, isn’t life already complete?
“Vietnam, my beautiful homeland.” Not because of grandiose scenery or the bustling streets. But because of moments like these—in a small house, in a quiet corner of the city, shared with people who love each other in the simplest ways.
Sleep, my child, with ordinary dreams. All will pass as long as we embrace each moment with fullness. Saigon is readying for winter.