Đọc đâu đó tiểu thuyết Khải Hưng. Khi nào không nhớ. Giờ ngẫm nghĩ. Chắc khác.
Ba mươi. Chưa gọi là già. Nơi thành thị. Có phải vì lẽ đó mà nó cứ mê mãi, đôi khi mệt mõi trên con đường heo hút mỗi tối. Tìm về. Căn phòng trống. Đi hoang tâm trạng. Nó thấy mình thuộc về nơi đây. Không ai hối thúc, giục giã qua lời. Đời con gái đếm có vài xuân. Không ai đợi chờ. Trên những con đường vi vu gió hát, lao xao lá đệm bản tình ca đêm. Người mệt nhoài trên những cuộc sống đa mang. Nó thấy mình không đáng thương trong con mắt người nhìn.
Ba mươi. Đã là ế. Nơi quê nhà. Có phải vì lẽ đó mà nó cứ ngồi đếm xuân. Mỗi độ xuân về. Đoàn viên. Mắt hây hây né dáng gày nhìn trộm. Thở dài. Mây bay phũ kín thềm nắng sớm đầu xuân. Mạng lớn. Duyên chưa gặp. Phần làm rộn ràng con tim lâu ngày bị tơ đời giăng kín vì những nghĩ suy. Dè chừng.
Có là đã yêu đấy chứ. Yêu nơi trường làng. Thả hồn trôi nhẹ với những câu thơ ngô nghê đề từ lưu bút chuyền tay. Viết gì không hiểu. Chắc tập yêu. Cậu nhóc ngồi vắt vẻo trên tường rào rêu bám. Hát vu vơ không hết một bài ca. Tỏ tình. Gượng cười học đi nhớ thương gì vội. Vẫn nhỏ mà. Ba mẹ, cô thầy còn vây quanh chấp cành, thêm nhánh trên cây ước mơ. Bỏ tình vào túi cười khì. Nghĩ vui vui.Thật ra là đã yêu đấy chứ. Yêu thời đại học. Rụt rè tỉnh lẻ nơi giảng đường mắt mờ bên sách vở. Chợt nhột mình. Ai đó ngồi làm thinh, nhìn trộm. Lơ thơ. Chiều về ngồi sau nghe ngược chiều hút sáo vi vu. Mồ hôi thấm ướt. Cười phai nắng. Để khi là của nhau. Ta cho nhau tất cả. Thương yêu. Bỏ đi. Vì cớ làm sao. Tình lỡ. Nghĩ ngơ ngơ.
Đúng ra là từng yêu đấy chứ. Yêu lúc vào đời. Với phận người tỉnh nhỏ, bỏ những gì của làng quê chan chứa đưa vào ngăn kỷ niệm. Chốt khóa nỗi nhớ mong. Sợ mở ra yếu lòng. Không vượt nỗi những sỏi đá trên con đường ghồ ghề không có tay vịn khi hoang mang tâm trạng. Tự kiếm đồng tiền. Đầu tiên. Gặp bàn tay nâng nhẹ. Lâng lâng. Chắc là yêu. Nụ cười dấu kín mỗi lần có ai đó gửi nó lời khen về bàn tay nâng nhẹ. Tin yêu. Bạn bè thầm ghen tị. Ba má mừng thầm ngóng trông. Bàn tay nâng nhè nhẹ. Để yêu thương còn mãi. Nghĩ say say.
Chắc là say. Hay là stress. Tím bầm. Từ bàn tay nâng nhẹ khi cửa phòng khóa kín. Vẫn chưa là của nhau. Bỏ lời chào phía sau dòng nước chảy trên gò má xuân thì chín tới. Rùng mình. Sợ bàn tay ai cho vịn. Nâng nhẹ cũng rát đau. Máu không chảy chỉ là ri rĩ rướm, đọng lại nơi thành con tim. Tìm một miếng băng nhỏ dán kín con tim buồn. Cứ hay ri rĩ rướm. Mỗi lần ai ướm tay. Sợ khóc. Không thành tiếng.Xuân về lại đếm xuân. Xuân qua thì về ngay phố thị. Dị nghị chỉ ở quê!? Ế thì về đâu ở!? Hỏi cứ hỏi bâng quơ rồi vùi đầu tham việc. Thả mình trôi tự do. Mặc thời gian gò bó. Miệng cười ẩn niềm riêng. Đi hoang tâm trạng bàng hoàng chưa nguôi.
Lôi tiểu thuyết Khải Hưng ra đọc lại. Nghĩ kỹ thì có khác. Hai thời đại cơ mà, còn tùy vào nhân vật. Rờ ngực. Vẫn còn xuân.
***
Read somewhere, a Khải Hưng novel.
When? Can’t recall. Reflecting now, it feels… different.
Thirty. Not old yet.
In the city. Is that why it keeps wandering, sometimes exhausted on those desolate paths each night? Returning to an empty room. A restless mind. She feels she belongs here. No one rushes or presses with words. A woman’s life counts but a few springs. No one waits. On windy roads where leaves murmur a nighttime serenade, people bear the burdens of their lives. She doesn’t feel pitiful in others’ eyes.
Thirty. Already considered “left on the shelf.”
In the countryside. Is that why she keeps counting springs? Each time spring arrives. Reunion. Blushing cheeks shy away from thin glances. A sigh. Clouds veil the early spring sunlight on the porch. A strong fate. Love hasn’t appeared. The heart, long tangled in life’s webs, stirs with thoughts. Hesitant.
Surely, she was love. Love at the village school. The soul drifted with awkward lines of poetry scribbled in yearbooks passed hand to hand. Wrote things not quite understood. Probably practicing love. A boy perched on a mossy fence, humming a song he couldn’t finish. Confession? Awkward smiles—what is there to remember or yearn for so soon? Still young. Parents and teachers surrounded, grafting branches on the dream tree. Stuffed love into a pocket with a chuckle. Thought her amusing.
She was truly loved. Love in college. Shy and provincial in lecture halls, eyes blurry from books. Suddenly self-conscious. Someone sat silently, stealing glances. Aloof. Afternoons riding behind, listening to a flute tune carried by the wind. Sweat soaked through, fading the sunlit smile. Until they were each other’s. Giving everything. Love. Left. Why? Love lost. Confused thoughts linger.
Yes, there was love. Love at life’s threshold. With a provincial’s fate, leaving behind the fullness of village life, tucking it into a compartment of memories. Locking her tight. Fearing her would weaken the heart. Unable to overcome the rough, unsteady path without handrails in moments of doubt. Earning the first paycheck. A gentle hand lifted her up. Fluttering. Surely, she was love. Smiles were hidden each time someone praised that gentle hand.
Belief in love. Friends envied quietly. Parents secretly rejoiced. The gentle hand—lifting softly so love would last. A heady thought.
Was she infatuated? Or stress? Bruises. From that gentle hand when the door was locked. Still not truly theirs. Leaving farewells behind the stream of tears rolling down ripened cheeks. A shiver. Fearing hands offered for support. Lifting softly but painfully so. Blood doesn’t flow, just seeps faintly, pooling in the heart. Searching for a small bandage to cover the sadness, one that seeps faintly every time someone reaches out. Fearing tears unvoiced.
Spring returns, counting springs again. Spring passes, back to the city. Gossip says such things only happen in the countryside!? Where does one go when “left on the shelf”? Rhetorical questions, then diving into work. Letting oneself drift freely. Letting time constrain. Smiling, hiding private sorrows. A restless mind yet to find calm.
Takes out a Khải Hưng novel to reread. Thinking over—she feels different. Two different eras, after all, depending on the character. Hand on chest. Still spring.