[Story] Phấn mặc, son hờ – Powder, Lipstick

chiến phan,phan mac,chien phan,truyện ngắn,an du,phan huu chien,noi dau,phan hữu chiến,truyen ngan,co don,son phan,le loi,blog chien phan,story, short story

[Story] Phấn mặc, son hờ – Powder, Lipstick

Những ngón tay thon từ từ lướt qua chiếc máy. Rung động vì một cái lạnh toát ra.

Photobucket

Chiếc máy: Nhẫm đếm đã hai năm tính từ ngày ông đã ra đi rồi cô ạ. Biết thế nhưng sao tôi cứ nhớ da diết cái giọng nói ồm ồm của ông. Thấy như vẫn còn đây.Mỗi sáng. Phảng phất hương nước trà bay lên, ông ngồi kế tôi lật vài trang báo mới đang bực bội vì anh gió cứ lùa vào trêu ghẹo. Tôi ngồi bên, ngóng chờ ông bình luận về một tin tức gì đó. Thi thoảng ông dựa lưng vào người tôi mắt hướng về ti vi, nghe vài điểm tin từ thời sự buổi sáng.Mỗi trưa. Ông ngồi bên tôi dịu dàng, nhìn dáng ông bên máy bơ vơ như một cánh đồng chiều với những áng mây trắng lơ thơ trên đầu. Tôi reo vui, cười đùa theo từng nhịp ông xay. Đều đặn. Anh gió lại đi vào trêu ghẹo làm bột trắng cứ rơi tứ tung. Một phần. Lão nắng đi ngang trước thềm nhà, liếc xéo mỗi lần anh gió qua.Mỗi tối. Ông gửi tôi hồn tri kĩ. Lặng thầm. Lau sạch từng ngõ ngách thân thể tôi, sợ bột gạo còn vướng đâu đó sẽ làm thân thể tôi bào mòn vì năm tháng.Tôi nhớ lần cuối cùng ông nhìn mặt tôi. Bùi ngùi. Tôi đưa người mình cho ông dựa, anh gió cứ đi lơ ngơ không thèm trêu ghẹo, lão nắng đi qua hiên nhà rồi đứng lại không chịu bước qua. Ông ngồi bên tôi nói vài lời gửi gắm. Ông đi khẽ khàng thôi mà, đừng làm kinh động đến bà và cô ba. Vậy là tôi im luôn, lắng nghe nhịp thở ông dừng lại. Không dám la.Đặt bàn tay lên mặt giường làm điểm tựa. Xúc cảm vì một cái lạnh toát ra.

Photobucket

Chiếc giường:Tôi cũng nhớ ông mà! Dù rằng ông ít khi ngồi đến trò chuyện cùng tôi. Dường như chỉ có máy và bà là hay trò chuyện cùng ông. Bà luôn nhặt những hạt nát, hạt hư rồi chuyển tiếp qua ông lời nhắn nhủ cùng máy về bột gạo trắng tinh. Tôi thì không.Tôi không nhìn thấy mặt ông rõ ràng. Ngày ông ra đi. Nghe ông nhắn gửi, muốn nhìn ông một lần mà sao mắt cứ trân trân nhìn lên trần nhà vôi trắng đã rong buồn. Anh gió len lén đi vào thỏ thẻ cùng tôi lời chia sẽ. Tôi chẳng biết nói gì, cứ ngồi lặng im một góc thôi.Nói thật, với ông tôi không có nhiều kỷ niệm nhiều. Không phải vì tôi không quý ông mà vì là tôi ít khi tiếp xúc với ông thôi. May mắn thay. Tôi được niềm an ủi là luôn được bà dỗ dành.Mỗi sáng. Bà cứ chăm chút những góc trên người tôi gọn gàng, anh gió cứ ghen tỵ mỗi lần đi vào trêu ghẹo mái tóc bà lưa thưa sợi bạc ngắn, dài. Nhưng lúc ấy tôi thấy mình được hạnh phúc thay.Mỗi trưa. Bà ngồi cùng tôi trong tiếng quạt trưa hè, bà phẩy đều tay tham gia vào câu chuyện, khi ông chuyện trò cùng máy. Tôi thấy mình không lẻ loi. Tôi lắng nghe những gì bà đối đáp cùng ông của một ứng xử vợ chồng. Tôi thầm thích. Nhiều khi ngớ ngẫn tự nghĩ ước gì tôi cũng có một đôi giường.Mỗi tối. Tôi thích nhất thời điểm này. Bà chăm sóc thân thể tôi. Vệ sinh người tôi sạch đến bóng láng lên thì thôi. Nhiều khi. Đêm mơ thấy bà nằm ôm ấp, lơ lững nơi nào tôi dạo quanh cùng hồn bà. Phiêu du.Rồi bà cũng ra đi như ông đã từng đi bỏ máy. Nhẹ nhàng. Đêm ấy mưa có lang thang ngoài cửa, không dám thở nhẹ sợ kinh động bà làm rớt mất một lời kinh, tôi nghe bà đọc giữa đêm khuya rồi gục đầu bà hôn nhẹ tôi. Từ biệt. Tôi cứ thức cả đêm bên nụ hôn của bà đến sáng bình minh. Lúc ra đi bà nói thì thầm, khẽ thôi đừng để cô ba giật mình. Tôi cứ để môi bà đặt lên mình đến tận bình minh khi lão nắng đi vào ghen tị.Thả lưng dựa vào ghế. Tất cả đều trống không. Cái lạnh vẫn toát ra giữa đêm hè.

Photobucket

Cô ba:Cô biết ông, bà thương cô mà. Đến lúc ra đi vẫn là sợ cô kinh động. Mà thật lòng nếu ông bà ra đi không nhẹ nhàng như một áng mưa bay thì chắc có lẽ cô sẽ phát điên lên vì bất lực.Nhịp sống hàng ngày có ông bà cứ như vẫn còn đây. Nơi ông ngồi trò chuyện với máy hay nơi bà ngồi chuyện trò với giường, thì với cô, ông bà dành cho phần nhiều.Ông, bà lo nhiều lắm về cái ngày mà họ sẽ ra đi, cô sẽ làm gì để xoay sở trong ngôi nhà này cứ hay bị nắng, gió ghẹo đùa. Biết cô nhút nhát, thu mình trong ngõ ngách riêng của đời mình, ông bà cứ đi tìm cho cô những hạnh phúc mới trên những gì mất mác. Từ lâu rồi.Tự kỷ. Cô đã từng như thế để nhìn thơ ấu đi qua trong bướng bĩnh, ông bà vẫn dịu dàng dìu dắt cho cô đến với những con đường mới. Không lẻ loi. Những người bạn mang trong mình nổi tự kỷ. Tương phùng.Son phấn. Ông bà mua cho cô để làm phần duyên lúc tuổi trăng tròn biết ngượng ngịu với mặt sông soi bóng, có lẽ là ăn vào máu nên với mùi hương người con gái nào lòng lại không dậy sóng ngất ngây. Tạo cho mình một sức hút với nữa phần còn lại đời mình. Ông bà đi tìm cho cô trong niềm hy vọng lẻ loi. Ngần ấy đã mười năm.Ba mươi lăm năm. Ba mươi lăm năm.Trong đấy hết mười năm vật lộn với sự tự kỷ vì khiếm khuyết của đời mình. Ánh sáng nào đã bị cướp đi từ lúc ra đời. Đời giăng màn đen tối. Ánh sáng mở đường nơi trường học dành cho những con người cùng cảnh ngộ. Đời đã khác đi thì mới hay đã gửi gắm vào đấy hết hai mươi lăm năm của đời mình, mười lăm năm học hành kết với mươi năm ở lại tiếp sức cho những mãnh đời chơi vơi, tưởng rằng mất cả khi ánh sáng không đi qua vùng mắt sáng soi.Giờ đây. Cô biết là ông bà đã ra đi, nhưng sao cảm xúc quanh đây vẫn chưa tạo thành dĩ vàng để nhạt nhòa bớt đi nổi đau trống vắng. Chả hiểu sao lúc này. Cô muốn nghe đó ai đứng ngoài cửa gọi tên mình. Ấm áp.
( Ảnh: Sưu Tầm )***

Slender fingers slowly glided over the machine. Shaking from the cold.The machine: It has been two years since he left, miss. Knowing that, but why do I still miss his deep voice? It feels like he is still here.Every morning. The scent of tea wafted up, he sat next to me flipping through a few pages of the newspaper, annoyed by the wind blowing in to tease him. I sat next to him, waiting for him to comment on some news. Occasionally, he leaned against me, eyes on the TV, listening to a few news bulletins from the morning news.Every noon. He sat next to me gently, looking at his figure by the machine, lonely like an afternoon field with white clouds floating overhead. I cheered and laughed at each beat of his milling. Regularly. The wind came in to tease, causing the white powder to fall everywhere. A part. The old sun passed by the front porch, glancing sideways each time the wind passed by.Every evening. He sent me his soul. Silently. Cleaned every corner of my body, afraid that the rice flour still stuck somewhere would erode my body over time.I remember the last time he looked at me. Sad. I let him lean on me, the wind just walked absent-mindedly without bothering to tease me, the old sun passed by the porch and then stopped, refusing to move. He sat next to me and said a few words of advice. He walked softly, don’t disturb the old lady and the third lady. So I kept quiet, listening to his breathing stop. Not daring to shout.Placed my hand on the bed as a support. Feeling a coldness coming from it.The bed: I miss him too! Even though he rarely sat down to chat with me. It seemed that only the machine and the old lady often talked to him. She always picked up the broken and spoiled grains and relayed to him the message to the machine about the pure white rice flour. I didn’t.I didn’t see his face clearly. The day he left. Listening to his message, wanting to see him once, but why do my eyes keep staring at the white ceiling that has faded away? The wind sneaks in and whispers to me to share. I don’t know what to say, just sitting quietly in a corner.To be honest, I don’t have many memories with him. Not because I don’t like him, but because I rarely interact with him. Luckily. I am comforted by my grandmother’s constant care.Every morning. She always takes care of the corners of my body to be neat, the wind is jealous every time it comes in to tease her sparse hair with short and long silver strands. But at that time, I feel happy instead.Every noon. She sits with me in the sound of the summer afternoon fan, she waves her hands evenly to join in the conversation, when he talks to the phone. I feel I am not alone. I listen to what she says to him in a husband and wife relationship. I secretly like it. Sometimes I foolishly think to myself that I wish I had a pair of beds.Every night. I like this time the most. She took care of my body. Cleaned me until I was shiny. Many times. At night, I dreamed of her lying in my arms, floating somewhere, I wandered around with her soul. Wandering.
Then she also left like he had left the machine. Gently. That night, the rain wandered outside the door, not daring to breathe lightly for fear of disturbing her and dropping a prayer, I heard her recite in the middle of the night, then bowed her head and kissed me gently. Goodbye. I stayed up all night next to her kiss until dawn. When she left, she whispered, softly, don’t startle Miss Ba. I let her lips rest on me until dawn when the old sunlight came in jealously.
Leaning back on the chair. Everything was empty. The cold still radiated in the middle of the summer night.
Miss Ba: You know your grandparents loved you. When they left, they were still afraid of disturbing you. But honestly, if they didn’t leave as gently as a passing rain, I would probably go crazy with helplessness.The daily rhythm of life with grandparents still seems to be here. Where he sits and chats with the machine or where she sits and chats with the bed, for her, grandparents are for the most part.They worry a lot about the day they will leave, what will she do to manage in this house that is often teased by the sun and wind. Knowing that she is shy, withdrawn in her own corner of life, grandparents keep looking for new happiness for her on what is lost. For a long time.Autistic. She used to be like that to watch her childhood pass by stubbornly, grandparents still gently guide her to new paths. Not alone. Friends with autism. Reunion.Lipstick. Her grandparents bought it for her to make her charming when she was full moon and knew how to be shy with the reflection of the river, perhaps it is in her blood so with the scent, which girl’s heart would not be filled with ecstasy. Create for herself an attraction for the rest of her life. Grandparents searched for her in a lonely hope. That was ten years.Thirty-five years. Thirty-five years.In that ten years, struggling with autism because of the defect of their life. What light was robbed from birth. Life was covered with darkness. The light opened the way at the school for people in the same situation. When life changed, then she realized that she had entrusted there all twenty-five years of her life, fifteen years of studying combined with ten years of staying to support the lives of those who were lost, thought to be lost when the light did not pass through the bright eyes.Now. She knew that her grandparents had passed away, but why had the emotions around her not yet created a golden past to lessen the pain of emptiness? She didn’t know why at this moment. She wanted to hear someone standing outside the door calling her name. Warmth.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

About Us

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Aenean ac lorem pretium, laoreet enim at, malesuada elit.

Social Links